Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi


Không, nói chính xác hơn là hai cuộc điện thoại.

Lần đầu tiên điện thoại vang lên là khi cô vừa tiễn Dịch Tân ra khỏi cửa, còn đang kéo cái chân cà nhắc, dựa vào tay vịn cầu thang từ từ đi thì nghe thấy tiếng chuông xa xa, có điều… Có trời đất làm chứng, cô không có cách nào nhúc nhích được.
Cho nên, chỉ có thể từ từ đi tiếp.

Cuối cùng, lúc cô đến được cửa phòng thì điện thoại đã tự ngắt cuộc gọi… Hơn nữa màn hình còn hiện lên hình ảnh xoay vòng báo hết pin rồi mới ngỏm hẳn.

Cô lại lò cò vào phòng tìm dây sạc, chờ đến khi khởi động máy lại được thì thấy lịch sử báo cuộc gọi nhỡ từ một số máy lạ.


Tân Hoành suy nghĩ một chút, cũng không gọi lại, nếu không phải gọi nhầm số thì đối phương cũng sẽ gọi lại thôi.
Nếu không gọi lại, thì tám chín phần là nhầm máy, nên cô càng không cần gọi lại.

Sau đó, cô hoàn toàn quên mất cuộc gọi đầu tiên ấy.

Sau khi cô đọc sách một lúc thì điện thoại lại vang lên, lần này vẫn là một dãy số lạ, nhưng không phải số lúc nãy.

Nhưng khi cô nghe thấy giọng nói của đối phương ở đầu dây bên kia thì theo bản năng ngồi thẳng lưng ngay ngắn trở lại, sắc mặt cũng không khỏi trở nên nghiêm túc.

Dịch Lam.


Cụ thể hơn một chút là Dịch Lam hẹn gặp cô.

Cô không hề nghĩ ngợi mà phản xạ có điều kiện đồng ý ngay lập tức: “Ông ngoại đang ở đâu? Cháu sẽ đến ngay lập tức!”

Hoàn toàn không nghĩ đến việc chân đang bị thương, cũng quên sạch lời cam đoan vừa thề thốt với người nào đó mới một canh giờ trước.

Đùa à, Dịch Lam là


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận