Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi


Làm sao mà không hiểu được chứ?

Không hiểu được, sao lại thừa nhận Nghê Tranh là cháu dâu nhà họ Dịch trước mặt bao nhiêu người?

Nói cô không ghen tị việc Nghê Tranh được Dịch Lam thừa nhận thì chắc chắn là nói dối.
Rõ ràng cô mới là vợ anh, nhưng anh vô cùng tôn trọng trưởng bối, lại thiên vị người khác.

Mà người ấy, cũng không phải không có quan hệ gì với anh, bọn họ cũng từng qua lại.

Nhưng đó không phải điều đáng suy nghĩ vào lúc này.

Lời khuyên làm người phải có lòng khoang dung ấy, Dịch Lam muốn nói với cô.


Như vậy có phải là Dịch Lam cho rằng, Dịch Tân làm thế là vì chiều theo ý cô?

Đột nhiên Tân Hoành cảm thấy khó mà mở miệng trả lời được.

Chuyện này thật sự không liên quan đến cô, nhưng người sáng suốt cũng có thể nhìn ra được, cũng không phải là hoàn toàn không liên quan.

Khi biết sự thật thì chính cô cũng cảm thấy ngoài lo lắng còn có chút áy náy.

Nghĩ đến đây, trong lòng cô khẽ động, cũng chợt hiểu vì sao Dịch Tân một mực phủ nhận với cô.

Đúng là không phải anh làm, anh chỉ thao túng Dịch Phong Nghiêu làm thôi.


Mà việc giật dây này, chắc chắn không thể không liên quan đến cô được.

Không nói với cô chính là để tránh xảy ra tình huống như lúc này… rõ ràng không làm gì, còn là người biết chuyện muộn nhất nhưng lại cảm thấy chột dạ.

Có miệng mà khó trả lời, không bằng đừng nói gì cả.

Tân Hoành nắm chặt bàn tay, nhìn về phía Dịch Lam: “Dạ, ông ngoại, cháu hiểu.”

Dịch Lam thấy cô chẳng nói gì, còn trực tiếp đồng ý, ngược lại trong mắt ánh lên vẻ giật mình: “Cháu thật sự hiểu ý tôi?”

Tân Hoành gật đầu: “Nỗi khổ tâm của ông ngoại, cháu hiểu, cháu sẽ làm theo lời dặn dò của ông.
Sau này, trừ khi cô Nghê tự mình tìm đến, nếu không cháu có thể thay mặt Dịch Tân đồng ý với ông ngoại, cô ấy sẽ không bị


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận