Một câu được nói ra, cuối cùng cũng khiến Yến Thanh và Nghê Tranh cùng giật mình, không thể nói thêm lời nào.
Đây chính là Dịch Tân, anh chính là người đàn ông như vậy, người đàn ông mà bọn họ cũng không phải là chưa từng quen thuộc, có điều có thể vô tâm vô tình đến như vậy, cho dù có quen thuộc thì trong lúc nhất thời cũng trở nên vô cùng xa lạ.
Anh ác ư? Là hung tàn.
Trên đời này, sợ rằng sẽ không có ai có thể sánh với anh về độ ác độc.
Nhưng mà càng không ai có thể so sánh với anh về độ tuyệt tình nhưng lại hợp tình hợp lý đến thế.
Anh vô tâm vô tình, thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng cuối cùng trong toàn bộ những việc anh làm lại đều muốn thể hiện ra một ý nghĩa “nhân quả luân hồi”.
Nghê Tranh đối xử với Tân Hoành thế nào, scandal, gửi bưu kiện, đánh đòn tâm lý… Lúc này, anh sẽ mang tất cả những thứ đó ra cùng một lúc, đánh cho cô ta một đòn.
Cái bẫy như vậy, nhìn một cái thì vừa hèn hạ vừa xấu xa.
Nhưng thật ra, cùng lắm cũng chỉ là đáp lễ mà thôi.
Ác giả ác báo, tự làm tự chịu.
Thật ra thì, rất công bằng, chỉ là công bằng đến mức đáng sợ mà thôi.
Không phải lòng dạ ai cũng như vậy, cũng không phải ai cũng có được thủ đoạn như thế.
Nếu phải nói cái gì là bi kịch, thì bi kịch nhất chính là anh dùng tất cả sự vô tình, cũng như thủ đoạn thâm độc dành hết cho cô ta.
Nghê Tranh đột nhiên cảm thấy đầu óc mơ hồ, còn như đang thấy cái tiêu đề nổi bật “Nhị long hí châu” trên các tờ báo.
Đây chính là
.