Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi



Tân Hoành biết, tình huống trước mắt là, cô và Dịch Tân rời vào chiến tranh lạnh. Manh mối duy nhất là, Dịch Tân không nói chuyện với cô. Không hơn, toàn bộ những cái khác đều như cũ. Nên cùng giường thì cùng giường, nghĩ muốn bắt nạt thì bắt nạt. . . Duy chỉ không nói chuyện cùng cô! Tuy nhiên bình thường anh cũng không nói nhiều, có khi nói ra càng chọc tức cô. . . Khói bay, nhưng Tân Hoành nghĩ đã có chồng rồi, muốn ôm anh thì ôm ấp anh, nghĩ muốn nụ hôn của anh thì hôn anh, ở trên giường, cùng anh làm hết toàn bộ mọi chuyện tình thân mật. . .Trên thực tế, lại đang ở vào trạng thái giận anh. . . Cô liền cảm thấy, Dịch Tân cái người đàn ông này, quá tinh minh(Thông minh nhanh trí) rồi! Có khẳ năng tức giận, chiến tranh lạnh không quan hệ, lợi ích một điểm cũng không bỏ qua! Tân Hoành quấn ở trong chăn, “Thần vận” (ờ thì chuyện cấm trẻ em, nói này hoa mỹ nhở ==!!) đi qua, nghe trong phòng tắm có tiếng nước, bất đắc dĩ mà nhìn trần nhà. Trời ạ, cô còn cho rằng buổi tối hôm ấy anh không đẩy cửa tiến vào, lương tâm bộc phát a?! Tại sao lại cho rằng anh nguyện ý mà buông tha cô một buổi tối, sẽ nguyện ý tha cô một thời gian lâu một chút a?! Dịch Tân là người thông minh lanh lợi như vậy. . . Nếu bởi một điểm không thoải mái liền cho cô một chút không gian, kia. . .Không phải hai năm qua cô có rất nhiều tự do sao a! Tiếng nước dần dần ngừng, Tân Hoành nghiêng đầu, nhìn về hướng phòng tắm. Người đàn ông đi ra từ phòng tắm, nửa người dưới chỉ quấn một chiếc khăn tắm, thủy châu(nước thôi mà ạ) nhỏ giọt từ trên đầu, đến cơ bụng sáu múi rắn chắc ở nửa người trên (ở đây ghi cơ bụng tám khối chắc đếm cả hai khối ngực >”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận