Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi


Cố Viễn Chi quá lợi hại, ông đã gài người ở bên cạnh anh từ lâu, để không bị phát hiện thì anh để cho Tân Hạo làm tất cả mọi chuyện.
Mọi việc từ việc lan truyền lời đồn bậy bạ hay là chứng cứ không chút sơ hở đều do Tân Hạo làm.
Cuối cùng kết quả anh nhận được hay cả những thứ này cũng đều khiến anh vừa lòng.
Nhưng mà trên thực tế, những điều này vẫn không đủ, không thể lừa gạt được Cố Viễn Chi.
Ông già Cố Viễn Chi này là một lão hồ ly!

Dịch Tân thật sự không ngờ con người như Cố Viễn Chi cũng có tấm chân tình sâu đậm đến vậy.

Bởi ông nói: “Cho dù đây có là sự thật thì tôi cũng không tin.
Dù phải dùng cách riêng để chôn vùi chân tướng, tôi cũng nhất định phải làm mọi thứ thuận theo ý muốn của mình.” Chấp niệm quá sâu.

Rõ ràng ông đã hối hận, hối hận vì không ở bên Du Thận Khanh mấy chục năm qua, nhưng đợi đến khi ông hối hận thì Du Thận Khanh đã không còn, Du Tiểu Nghi cũng đã mất.
Du Thận Khanh là người phụ nữ mà ông vẫn vướng bận trong lòng bấy lâu nay, nhưng đến tận lúc bà chết đi ông cũng không gặp được một lần, cả con gái của họ nữa.
Đứng trên lập trường của ông, Dịch Tân nghĩ anh có thể hiểu được cảm giác này, giống như phần lớn máu thịt trong trái tim đã bị khoét mất, cả lồng ngực chẳng còn gì.


Có buồn.
Có đau.
Có hận.
Có trách.
Nhưng trái tim vẫn cảm thấy trống rỗng.
Sau đó thì những nỗi buồn khổ,


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận