Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi


“Không à?” Dịch Tân chậm rãi lặp lại, ánh mắt anh trìu mến mà dịu dàng mơn man trên mặt Tân Hoành, như thể anh đã bị lời thề của cô làm cho rung động.
Tân Hoành lập tức gật mạnh đầu, rồi lại vội vội vàng vàng ôm anh, gấp gáp ôm chặt lấy anh để cho bản thân mình vùi sâu vào trong ngực anh: “Không có, thực sự không có, anh…”

Cô định nói rằng anh cũng tin em có được không? Nhưng cô còn chưa kịp nói xong thì bên tai đã có hai tiếng súng vang lên liên tiếp, tàn nhẫn cắt đứt lời cô: “Pằng.”

“Pằng.”

Âm thanh chấn động dồn dập trong màng nhĩ khiến đầu cô như ngay lập tức nổ tung, còn cả sự run rẩy của cơ thể người nào đó, cuối cùng cũng khiến cô không khống chế được mà rít lên một cách vô thức: “Đừng!”

Ngay sau đó cô đẩy mạnh người Dịch Tân ra, xoay người lại, lật đật xem tình trạng Thẩm Ngôn thế nào.
Cô quỵ xuống đất nhưng lại thấy trên người Thẩm Ngôn không hề có thêm vết thương nào.
Hai phát súng đó… Tân Hoành bừng tỉnh, trong lòng cô giật mình, lập tức quay đầu nhìn Dịch Tân.

Tân Hoành vừa



.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui