Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi


Tân Hoành vừa khóc thút thít vừa ôm chặt lấy anh, vừa hôn anh say đắm vừa nắm chặt bàn tay đấm lên lưng anh mấy cái.
Cô yêu anh, thương anh, nhưng cũng giận anh, giận anh bất chấp lý lẽ.
Vì vậy, nước mắt của cô càng chảy càng không ngừng lại được.


Nhưng cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Đúng như Dịch Tân nghĩ, bây giờ dù gió thổi mây bay thì sau sóng to gió lớn, mặt biển cũng bình yên trở lại.
Đó chính là vì bọn họ là vợ chồng nên vẫn luôn hướng về nhau.



Mặt Dịch Tân từ từ hiện lên nụ cười yêu thương và trân quý, vừa hôn lên hàng nước mắt của cô, vừa khàn giọng thủ thỉ bên tai cô: “Ban đầu, anh không từ thủ đoạn, không thể chờ được để cưới em chính là vì ngày hôm nay anh có thể nói với em rằng: Em đã gả cho anh thì em chính là người của anh.
Tân Hoành, em là của anh,… Cả đời này.”

Anh vừa hôn cô thật sâu, vừa nhẹ nhàng khàn giọng thủ thỉ dỗ dành cô.
Trong lòng Tân Hoành vẫn hơi u oán, nhưng nghe thấy lời anh nói thì cuối cùng cũng khẽ mỉm cười.
Lúc này, anh cảm thấy rất vui vẻ và bình yên.
Giống như một dòng suối nhỏ trong veo giữa mùa hè, chảy róc rách không nhanh không chậm tạo thành một giai điệu vui vẻ.



Tân Hoành cảm thấy an lòng trở lại, nhưng lại không nhịn được mà bật cười, tính cách của người đàn ông này chẳng khác nào thời tiết tháng bảy, nói sấm chớp là mưa giông, nói trời đẹp là đã hóa cầu vồng… Hỗn loạn không yên làm chẳng ai đoán nổi, nhưng lại cũng rất đáng yêu.
Cô đẩy anh ra, nhìn anh rồi khẽ hừ: “Tân thiếu, bớt giận chưa?”

Làm sao Dịch Tân có thể để cô đẩy anh ra được? Ngay sau đó lại ôm chặt lấy cô vào lòng, cúi đầu chống cằm lên định đầu cô,




.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận