Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi


"Đi tìm Phong Dương!"

Cuối cùng, Dịch Tân hét lên thật lớn như một con dã thú bị thương, giãy giụa bất an khiến cả không khí cũng xao động theo anh.
Nguyên Thâm vốn đang ngây người nhìn không biết làm gì, vừa nghe thấy thế thì toàn thân như được bật công tắc, ngay sau đó lật đật chạy xuống lầu chuẩn bị xe, trong lúc đó cũng vội vàng gọi điện thoại cho Phong Dương.

Từ trước đến nay, mắt Dịch Tân chưa từng ướt nhoèn như thế, anh ôm Tân Hoành, bởi vì gấp gáp mà trở nên hỗn loạn, cũng bởi vì đau đớn mà sắc mặt lúc trắng lúc xanh.
Tân Hoành vẫn nắm chặt tay anh không rời, nhưng ánh mắt lại vượt qua anh nhìn về phía Thẩm Ngôn cả người đầy máu.

Thẩm Ngôn đau đớn nhìn Tân Hoành, anh ta quỳ một chân trên đất, sự tuyệt vọng trong mắt còn nổi bật hơn cả vết máu và vết thương trên người anh ta.
Vốn dĩ anh ta muốn đứng dậy xem Tân Hoành thế nào, nhưng vết thương của anh ta quá nặng.

Nắm đấm của Dịch Tân không hề nhẹ, đã vậy còn có phát súng kia nữa, dù không bắn vào chỗ nguy hiểm, nhưng anh không bắn vào chỗ nguy hiểm bởi vì anh muốn hành hạ anh ta, cho nên ra tay chỉ có thể khiến người ta cực kỳ đau đớn.

Thẩm Ngôn vừa chật vật muốn đứng dậy đã liên tục ngã xuống đất, muốn cố gắng đứng dậy lần nữa, nhưng ngoài vết thương nặng trên người, trong ngực anh ta toàn là sự ghen tị, đau khổ và hối hận tuyệt vọng cứ liên tục kéo anh ta xuống, làm anh ta mất hết sức lực.

Anh ta quỳ một chân trên đất, ánh mắt dịu dàng nhuốm đầy hơi nước, thoạt nhìn còn tàn tạ hơn cả Tân Hoành bị trọng thương, cứ như vậy



.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui