Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi


Rèm cửa sổ kéo kín mít, cả căn phòng âm u không có chút ánh sáng, trong không khí toàn là mùi rượu và thuốc lá nồng nặc.
Ngoài mùi rượu và thuốc lá còn có mùi chua khó ngửi do tích tụ lâu ngày.


Trên tấm thảm lông dê trắng muốt có không dưới hai mươi bình rượu, rõ ràng là có khi còn chưa uống hết đã gục xuống làm rơi bình rượu lên thảm, khiến rượu đổ ra tạo thành từng vết bẩn lớn.
Còn có rất nhiều tàn thuốc rơi tán loạn trên đất, ngay cả tấm thảm cũng bị đầu thuốc làm cháy xém nhiều chỗ.


“Đây là…” Tân Hoành trợn mắt há hốc mồm: “Phòng chúng ta nhỉ.”


Cô quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, nhưng vừa đúng lúc nhìn thấy gò má ửng hồng của anh.
Phải biết rằng người đàn ông như Dịch Tân rất ít khi biết đến đỏ mặt là cái gì.
Cả người anh cứng lại, ngay sau đó gọi một tiếng vẻ không hài lòng: “Quản gia!”, sau đó mất tự nhiên nhìn sang hướng khác, né tránh ánh mắt chăm chú của Tân Hoành.


Quản gia lập tức chạy bước nhỏ tới.


Dịch Tân lừ mắt hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì thế này?”

Quản gia cười xòa nhìn một cái rồi quay sang Dịch Tân: “Thiếu gia, là chính cậu không cho người làm quét dọn mà.”


Tân Hoành ở bên cạnh thấy rõ ràng Dịch Tân nghe thế thì vành tai cũng bắt đầu nổi lên màu đỏ nhàn nhạt, ngay sau đó lại lớn tiếng che giấu sự lúng túng: “Nói bậy! Tôi nói không để cho các người quét dọn lúc nào? Tôi không thể nói với chú như vậy được!”

“Dạ, thiếu gia, cậu không nói thẳng thế.” Quản gia vội đáp, rồi ngần ngại nhìn Tân Hoành, sau đó mới nhỏ giọng đáp lại: “Nhưng lần trước có nữ giúp việc vào quét dọn thì cậu lại nổi trận lôi đình, nếu như không phải tôi ngăn lại thì chỉ sợ cậu sẽ ném thẳng người ta từ tầng hai xuống mất.”

Tân Hoành mím chặt môi thành một đường thẳng mới không bật cười thành tiếng.
Nhưng anh có thể cảm nhận được cảm xúc của cô, anh quay đầu lại, dữ tợn trừng cô một cái khiến nụ cười của cô vụt tắt.
Dịch Tân ho




.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận