Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi


Cô dọn được một nửa rồi lại dứt khoát vứt hết xuống.
Có cái gì mà phải dọn! Cô chỉ lấy găng tay rồi đứng dậy đi.

“Thiếu phu nhân…” Đồng Tử đi theo sau cô.

Tân Hành đột nhiên quay lại nhìn về phía cô ấy.
Từ lúc cô gái này xuất hiện vẫn luôn gọi cô như vậy! Lúc này tâm trạng cô không tốt, cho nên ánh mắt cũng không mấy kiên nhẫn.
Đồng Tử gượng cười: “Em đưa chị đi.”

Tân Hành hơi nheo mắt.

“Tân thiếu dặn dò.”

Tân Hành nghi ngờ: “Thật à? Vậy bây giờ chị muốn về tìm anh ấy, em đưa chị đi chứ.”

Đồng Tử lắc đầu.
Quả nhiên… Tân Hành cười nhạt.

“Tân thiếu nói rồi, trừ đi tìm anh ấy thì thế giới lớn như vậy, chị muốn đi đâu cũng được.”

“Lại còn trừ một nơi…” Tân Hành cười lạnh, nhưng chợt nhớ đến đến ngày hôm đó, lúc bọn họ tới đây, người nọ hình như có lơ đãng nói với cô một câu: Em muốn đi thì anh sẽ cho người đưa em đi… Hóa ra đó cũng không phải câu nói đùa!

Dịch Tân, rốt cuộc trong lời nói của anh có mấy câu là thật, mấy câu là giả, còn có câu nào có tái bút không? Anh luôn phải chờ một ngày, bất ngờ cho em một đạo sấm sét giữa trời quang, khiến cho em trở tay không kịp mới vui phải không?

Tân Hành cười nhạt, cứ thế quay người xông ra ngoài.
Đồng Tử theo sát cô.
Đến bờ biển, đã có thuyền máy chờ sẵn ở đó, Tân Hành đi thẳng đến đó, nhưng lại cản Đồng Tử lại: “Em không cần đi theo, chị không cần em đưa!”

Cô cứ muốn về tìm anh đấy! Cô không tin anh có thể làm gì được cô! Đồng Tử lui về sau một bước, rồi lại nhìn cô kiên định lắc đầu: “Vô dụng thôi, cho dù em không đi theo chị, chị cũng không về thành phố B được đâu.
Tân thiếu sẽ không để chị trở về.”

“Em uy hiếp chị?”

“Không dám.”

“Anh ấy muốn em nói với chị như vậy à?”

“Không phải.”

“Vậy em không cần phải để ý, bây giờ chị rời khỏi đây, chẳng phải em có thể liên lạc với anh ấy sao? Vậy em cứ nói với anh ấy, có trở về hay không, có thể chết trên đường hay không cũng là chuyện của chị, không cần anh ấy quan tâm!” Tân Hành hừ lạnh rồi quay người định bước lên thuyền.

“Thiếu phu nhân!” Đồng Tử khẽ gọi, ngăn cản cô: “Tân thiếu thật sự hy vọng chị có thể ở lại đây chờ anh ấy.”

Bàn chân đã nhấc lên của cô không khỏi dừng lại, nhưng lại không hề quay đầu.

Đồng Tử thở dài: “Lần này Tân thiếu quay về là vì có chuyện quan trọng cần làm.
Để chị ở lại đây thì anh ấy mới yên tâm.
Đi đâu cũng được, nhưng không thể trở về thành phố B.
Nếu không anh ấy sẽ sốt ruột, vì chuyện của chị mà phân tâm, sợ rằng chuyện nên làm sẽ không làm được.
Tuy nói rằng chị có thể tùy ý rời đi, nhưng đó chẳng qua là cách anh ấy đền bù cho chuyện để chị lại đây, anh ấy cảm thấy rất có lỗi với chị, cho nên không muốn hạn chế chị.
Nhưng em có thể nhìn ra được, anh ấy rất mong chị có thể ở lại đây, chờ anh ấy trở lại.”

Cô cảm thấy mắt chua xót, lại bắt đầu nóng lên, Tân Hành lẩm bẩm hỏi lại: “Anh ấy sẽ trở lại ư?”

Anh có biết một câu “không biết có trở lại hay không” của anh gần như khiến cô sụp đổ không? Không biết khi nào mới về, cô không sợ, cô có thể chờ.
Thời gian thì cô có, cho dù nóng lòng nhưng vẫn có thể chịu được.
Nhưng mà… tại sao lại là không biết có trở lại hay không?

Nói như vậy để làm gì? Sao anh không nói thẳng với cô, để cho cô chờ anh? Ít nhất như thế thì cô còn có thể kiên định mà tin tưởng rằng anh sẽ quay lại, cô có thể chờ đợi.

“Sẽ.” Đồng Tử vội la lên: “Anh ấy nhất định sẽ trở lại!”

Cuối cùng, cô cũng thu chân lại, Tân Hành không nói một từ mà chỉ quay người.

Được, em chờ anh.

Em đã từng đồng ý với anh, lần sau, nếu như anh rời đi thì em nhất định sẽ ở tại chỗ chờ anh, như thế thì chỉ cần anh quay đầu là nhất định có thể tìm được em.

***

Một tháng sau, thành phố B, dưới tòa cao ốc chọc trời.

Từ sớm, phóng viên đã bao vây đến mức nước chảy không lọt.
Đám người chen chúc, nào là máy quay phim, micro, còn cả tiếng người huyên náo khiến nơi sang trọng cao cấp này như thể sắp bị vỡ trận.

Bỗng nhiên trong đám người có một tiếng hô: “Tổng giám đốc Mạc đến rồi!”

Mọi nhất lập tức như tìm được mục tiêu, lập tức xông tới, cổng lớn lập tức bị vây chật kín.

“Tổng giám đốc Mạc, ông có thể nói rõ về động cơ cố ý giết người lần này không?”

“Nghe nói bây giờ tổng giám đốc Dịch còn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, mạng sống ngàn cân treo sợi tóc, bây giờ ông có cảm thấy hối hận không?”

“Nghe nói trước đó không lâu, ông cũng vừa tự tay đả thương con trai ruột Mạc Tương Đằng, bây giờ Mạc thiếu gia đã thành người thực vật, ông lại giết hại tổng giám đốc Dịch, trong chuyện này có gì liên quan không?”

“Có nguồn tin đáng tin cậy tiết lộ, tổng giám đốc Dịch cũng là con trai ruột của ông, hổ dữ không ăn thịt con, nhưng ông lại liên tục sát hại hai người con trai của mình, ông có thể nói gì đó về chuyện này không?”

“…”

Nhất thời, tất cả các loại âm thanh đều truy đuổi ông ta.
Khuôn mặt Mạc Thích Thanh đen ngòm, đôi mắt ông ta trắng dã, đáy mắt vẫn tràn đầy sát khí như cũ.
Sau lưng ông ta, hai viên cảnh sát đã còng tay ông ta lại khiến ông ta nhìn như một con thú mới bị bắt nhốt, dữ tợn và điên cuồng: “Tôi thấy thế nào? Tôi hận nó không chết quách đi cho rồi!”

“Hổ dữ không ăn thịt con? Là nó giết cha, nó giết cha, sao các người không đi mà hỏi nó đi?”

Cho dù bị trói thì ánh mắt ông ta vẫn tàn bạo như cũ, hung hăng nhìn chằm chằm vào một phóng viên khiến anh ta hoảng sợ đến lảo đảo bước chân, không may đạp phải phóng viên ảnh phía sau đang giơ cao chiếc máy chụp hình.
Ngay lập tức cả hai người gần như cùng ngã xuống.

“Đánh người! Đánh người rồi!” Trong đám đông lập tức có người hô to.

“Nhường một chút, nhường một chút…” Thấy tình hình sắp không khống chế được, hai viên cảnh sát mỗi người một bên gạt đám người ra để đưa Mạc Thích Thanh về phía xe cảnh sát.
Máy chụp hình theo sát đến tận khi xe cảnh sát đi xa.

Màn ảnh bỗng nhiên tối đen.
Dịch Phong Nghiêu



.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui