Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi


Edit: TranGemy

“Anh lừa em!”

Tân Hành giơ tay lên chỉ vào anh, phản ứng vô thức là không tin.

Đôi mắt Dịch Tân ánh lên vẻ tự giễu và… xấu hổ, hai mắt rũ xuống, hàng mi dài rợp vẽ lên một hàng bóng râm che trên mắt.

Ở bên Tân Hành lâu sẽ hiểu, càng nói nhiều cô càng không tin… Dịch Tân hiểu điều này nên anh chỉ xin lỗi: “Tân Hành, thật xin lỗi.”

Giọng nói bất lực và khó chịu.
Ba chữ đã chứng minh sự thực.

Trái tim Tân Hành căng chặt, đôi mắt đong đầy chua xót, hoảng hốt đứng lên đi đến cạnh anh.

Anh đã bao giờ có dáng vẻ thất bại, bất lực và khó chịu như thế?

Hai mắt Tân Hành nóng lên, ngồi lên đùi anh rồi dựa sát vào vòm ngực vững chãi: “Dịch Tân…” Cô lên tiếng mà không biết phải nói gì tiếp.

Bởi trong lòng vẫn còn nghi ngờ.
Suy nghĩ một chút, cô dùng cách nói uyển chuyển nhất: “Sao lại thế chứ? Chúng ta từng có mà, còn rất dễ dàng nữa…”

Anh vuốt tóc cô: “Đã từng có thể… Nhưng mà lần trước, đụng độ với Mạc Thích Thanh… Tân Hành, đừng hỏi nữa.”

Editor: Đoạn này thương cảm cho Mạc Thích Thanh ghê, bị thằng con vu cho tội giết người, xong còn vu tội làm nó mất giống luôn =)).
Đúng là gia môn bất hạnh.

Khi anh nói ‘đừng hỏi nữa’, giọng còn nghẹn ngào và khẽ run lên.

Trái tim Tân Hành như bị bóp chặt lại, cuống quýt ôm chặt lấy hông anh, thấp giọng nói: “Được, được, em không hỏi nữa.”

Anh đặt cằm lên đầu cô khiến cô không nhìn thấy ánh sáng tà ác trong mắt anh, ngoài ra còn có vẻ đắc ý.

Anh vừa cười gian, vừa vô tội và buồn bã xin lỗi cô: “Tân Hành, anh xin lỗi.”

“Đừng xin lỗi…” Tân Hành bất ngờ nhổm dậy khỏi ngực anh, chỉ trong một giây cảm xúc trong mắt anh đã hoàn toàn thay đổi, chỉ còn lại bi thường và sầu muộn nồng đậm.

Tân Hành dịu dàng nhìn sâu vào mắt anh: “Không có gì có lỗi cả, thật ra em cũng không thích trẻ con lắm.”

“Không phải em vẫn nói là em thích sao? Anh biết, em đang an ủi anh… Anh không thể cho em thứ em muốn, là tại anh liên lụy đến em.”

“Không phải, em không thích! Em lừa anh đấy.
Em không thích trẻ con, em nói thích chỉ vì muốn sinh con cho anh, để anh vui thôi.”

Trong mắt Dịch Tân ánh lên vẻ buồn thương: “Thật ra thì… Anh cũng thích trẻ con, đáng tiếc…”

Da đầu Tân Hành lại căng lên: “Không cần! Đừng thích trẻ con!”

Dịch Tân chậm rãi nhìn lại cô.

Tân Hành vội nói: “Trẻ con dễ bị thương, bị thương còn phải chữa trị, rất phiền phức, còn không sạch sẽ nữa…”

Thời thế thay đổi, bây giờ cô bắt đầu nhắc lại nguyên văn lời anh từng nói.

Ánh mắt anh vẫn mờ mịt như cũ.

Trái tim Tân Hành đã mềm như nước.
Cô nghĩ thầm, chuyện này nhất định là ảnh hưởng rất lớn đến lòng tự ái của anh.
Anh vốn là một người đàn ông kiêu ngạo có thể hô mưa gọi gió, muốn cái gì thì có cái đó, bây giờ… lại có lúc không thể có được một điều bình dị như vậy.

Bây giờ cô chỉ muốn an ủi anh, bù đắp cho anh.

Mặt cô nóng lên, cô chủ động ngậm lấy môi anh, ánh mắt nửa thật nửa giả hờn dỗi: “Đừng thích trẻ con… Sự yêu thích của anh chỉ có thể dành cho em, không được chia cho ai…”

“Thật ư?” Sắc mặt anh bắt đầu dao động.

Tân Hành ôm lấy đầu anh, nở một nụ cười mềm mại và đáng yêu với anh: “Thật, thật ra thì em thích hưởng thụ quá trình hơn…”

Ánh mắt anh thoáng qua một mảnh tối, lại có một chút tà khí, anh kề môi bên tai cô, thấp giọng nói: “Không tin lắm, hưởng thụ cho anh xem nào?”

Mặt cô đỏ lên, ánh mắt thẹn thùng nhìn anh.

Anh cong môi cười, ôm cô lên tầng.



Từ đó về sau, ở trước mặt Dịch Tân, Tân Hành không hề đề cập đến chuyện sinh con nữa.

Dịch Tân thì lại được voi đòi tiên, bắt nạt cô đến nghiện, thỉnh thoảng lại nhìn cô bằng ánh mắt đau thương và bất lực đầy hàm ý: Anh thật khổ sở, em mau đến an ủi anh đi…

Tuy sự tham lam và được voi đòi tiên kiểu này rất dễ bị lộ sơ hở, đến cuối cùng còn có thể mất hết cả vốn, nhưng Dịch Tân lại không phải người bình thường.
Mức độ và tần suất làm việc của anh



.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui