Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi


Tân Hành vừa nghe thì cứng đờ người, sắc mặt của Dịch Tân, Phong Dương và Tang Nhuế đều trở nên sa sầm.

Phong Dương nhìn Dịch Phong Nghiêu bằng ánh mắt cảnh cáo, ý bảo anh ta dừng lại.

Vốn dĩ Dịch Phong Nghiêu cũng không biết tình hình của Tân Hành…

Dịch Phong Nghiêu vô cùng thông minh, còn đang cười giỡn nhưng vừa thấy tình hình này thì lập tức ý thức được có gì đó không đúng.

Tân Hành lại không biết mọi người đang lo lắng cho mình, cô còn lo âu nhìn Dịch Tân, chỉ thấy ánh mắt anh cũng đang nhìn cô đầy dịu dàng cưng chiều.

Hai người nhìn nhau một hồi, cuối cùng cũng bình thường trở lại.

Thực ra, Tân Hành và Dịch Tân đã có sự ăn ý về chuyện con cái từ lâu.

Dịch Tân quyết định sẽ không để cho Tân Hành biết sự thật, cho dù phải khiến Tân Hành hiểu lầm anh cũng được… Tất nhiên, từ đầu anh cũng đã hoàn toàn không nghĩ đến việc có con cái.

Còn Tân Hành lại có suy nghĩ hoàn toàn khác.
Cô cũng từng nghĩ, nếu hôm nay vì cô mà anh không thể có con thì tất nhiên cô sẽ cố gắng hết sức đi gặp bác sĩ, uống thuốc, phẫu thuật, chỉ cần có cách thì cô đều có thể chấp nhận mà không sao cả.
Nhưng cô nhất định sẽ không để Dịch Tân phải chịu những thứ này.

Anh là một người đàn ông kiêu ngạo, anh có thể chấp nhận không có con thì cô cũng tình nguyện không cần, nhưng tuyệt đối không cho phép anh phải chịu những giày vò đó.

Không có thì thôi.

Ít nhất là cô nghĩ thế.

Tân Hành nhìn về phía Dịch Phong Nghiêu, mỉm cười: “Không phải.”

Dưới gầm bàn, bàn tay cô nóng lên, bởi Dịch Tân đang nắm lấy tay cô, cô cũng trở tay nắm chặt lấy tay anh.

Dịch Phong Nghiêu lập tức cười ha ha, chuyển đề tài rất tự nhiên: “Hành Hành, cô nấu ăn giỏi thế là học từ ai vậy?”

Tân Hành liếc thấy sắc mặt căng thẳng của Tang Nhuế và Phong Dương thì không nhịn được khẽ cười, đổi đề tài theo anh ta: “Tự học thành tài đấy.”

Tang Nhuế xem thường: “Học cái này làm gì?”

Tân Hành cười, nhìn Dịch Tân rồi nháy mắt với Tang Nhuế mấy cái: “Học cái này để dạy chồng, sau đó để cho họ làm cho chúng ta ăn chứ sao.”

Mọi người: “…”

Một bữa cơm cứ thế hài hòa qua đi, ít nhất cũng không có gì nguy hiểm.
Sau khi ăn xong, mọi người quay lại phòng khách, Dịch Tân thản nhiên nhìn về phía bàn ăn bừa bãi, sau đó quét mắt qua ba người, từ Phong Dương, Tang Nhuế đến Dịch Phong Nghiêu: “Các người không dọn à?”

Lời này của Dịch Tân khiến nữ giúp việc đang chuẩn bị thu dọn phải dừng bước.

Phong Dương ngượng ngùng cười, cuống quít đáp: “Để em dọn, để em dọn.”

Dịch Tân mỉm cười gật đầu: “Tốt lắm.”

Ánh mắt lại chậm rãi nhìn Tang Nhuế và Dịch Phong Nghiêu đang thấp thỏm đứng bên cạnh: “Các người… Không đến giúp à?”

Cái giọng điệu không nặng không nhẹ, cuối câu còn hơi cao giọng của Dịch Tân khiến người khác hận đến nghiên răng, nhưng lại luôn toát lên vẻ uy hiếp.

Dịch Phong Nghiêu không dám phản kháng, yên lặng đi theo Phong Dương, nhanh tay vén ống tay áo chiếc sơ mi đắt tiền lên.

Tang Nhuế thì vẫn vùng vẫy giãy chết: “Tôi đi đứng không được tiện…”

“Không tiện à?” Dịch Tân nhẹ nhàng hỏi lại, ánh mắt nhìn về phía đùi Tang Nhuế đột nhiên nhíu lại, ngay sau đó anh khẽ chuyển mình, nhấc chân lên đá về phía cô ấy.

Tang Nhuế xoay một vòng tránh đi, sau đó liên tục lùi về sau ba bước, thấp giọng hô: “Anh làm gì đấy?”

Dịch Tân cười nhẹ nhàng: “Xem đi, chẳng phải là rất nhanh nhẹn sao?”

Tang Nhuế: “…”

Dịch Phong Nghiêu thấy thế thì cười đến là hả hê, sau đó còn không có ý tốt mà phì cười rồi đưa khăn cho Tang Nhuế.

Tang Nhuế vẫn không cam lòng, lầm bầm: “Động thì động được, nhưng mà đau.”

“Đau à?” Dịch Tân nhìn về phía cô ấy với vẻ tà ác: “Có cần tôi bảo Nguyên Thâm đưa cô đi viện không?”

Trán Tang Nhuế nhăn tít, cuối cùng nhận thua, cầm lấy khăn lau Dịch Phong Nghiêu đưa: “Không cần, không cần, tôi vừa vào phòng bếp là hết đau rồi.”

Nói rồi lúng túng quay người vào bếp.

Lúc này Dịch Tân mới hài lòng nhìn lướt qua Phong Dương và Dịch Phong Nghiêu, rồi ôm Tân Hành quay người đi về phòng khách.

Tân Hành vẫn khá tự giác, không nhịn được lôi kéo Dịch Tân bảo anh cúi đầu xuống, cô nói khẽ: “Anh… bắt bọn họ đi rửa bát thế, có phải hơi bá đạo quá không?”

Dịch Tân ôm cô ngồi xuống, thản nhiên hỏi ngược lại: “Thế bọn họ lừa em sang nấu cơm thì có bá đạo không?

Chỉ một câu nói đã làm dậy sóng những suy nghĩ u ám trong lòng Tân Hành, nhớ đến cảnh tượng Tang Nhuế chặn cô trong phòng bếp thì không nhịn được mà nở nụ cười buồn bực, đúng là không hề thoải mái.

Cho các người lừa gạt tôi, cho các người gạt tôi! Đáng đời các người phải đi rửa chén!

Nghĩ thế nên mắt cô sáng lên, hôn chụt cái lên mặt Dịch Tân, cười nói: “Anh đúng là tốt nhất!”

Dịch Tân cười, ôm lấy cô hỏi: “Không thoải mái à?”

Tân Hành sửng sốt.

“Bữa tối không thấy em ăn gì mấy.”

Tân Hành lắc đầu: “Không, chắc là cả buổi chiều ở trong phòng bếp ngửi nhiều thành no rồi.”

“Thật?”

Tân Hành bật cười, đang định gật đầu thì bỗng dưng cổ họng lên cảm giác buồn nôn, chân mày cô nhíu chặt lại, vô thức đưa tay bụm miệng.

“Sao thế?” Ánh mắt Dịch Tân hoảng hốt, vội ôm lấy mặt cô xem xét.

Anh vừa động đến thì cảm giác buồn nôn của cô lại càng nặng hơn, Tân Hành hoảng hốt vung tay gạt anh ra rồi đứng lên chạy về phía nhà vệ sinh.

Cũng may không nghiêm



.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui