Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi


Cuối cùng Cố Viễn Chi mạnh mẽ để lại thím Nguyệt ở nhà họ Dịch.

Dĩ nhiên, mặc dù nói là mạnh mẽ nhưng tất nhiên Cố Viễn Chi cũng không thể thật sự ‘mạnh bạo’ được, khiến Tân Hành và Dịch Tân không thể không từ chối.

Được rồi, thật ra thì không phải là ông không muốn, chẳng qua là bây giờ vẫn chưa đủ lập trường, chưa đủ quyền lực… Bây giờ, ông chỉ có thể vừa mềm dẻo vừa cứng rắn: “A, ông kéo cái thân già lọm khọm ngàn dặm xa xôi từ nước Mỹ qua đây, còn tự mình đi tìm thím Nguyệt cho con, còn đợi con cả một buổi sáng.
Ông có thành ý như vậy chỉ vì muốn con giữ lại một người chăm sóc cho con và em bé, thế mà con còn không đồng ý ư?”

Không đồng ý, con sợ ông hại con à?

Không phải sợ ư, đây rõ ràng là vì muốn tốt cho mẹ con của con, tại sao một chút ý tốt này mà con còn không muốn nhận chứ?



Chính vì thế nên cuối cùng Tân Hành đành gật đầu để cho cái vị tên là thím Nguyệt này ở lại.

Sau khi ba người ăn cơm, Cố Viễn Chi thành công,...
hai người thì một người rời đi.

Tân Hành ôm cái bụng tròn vo, đi cùng thím Nguyệt tiễn Cố Viên Chi ra cửa.
Cố Viễn Chi thấy cô nhiệt tình như vậy thì gần như lệ nóng quanh tròng mắt, suýt thì khóc như mưa.

Ai ngờ khi hốc mắt của ông còn đang phủ đầy hơi nước thì Tân Hành đột nhiên lôi kéo tay ông và cười ngượng ngùng: “Ông có thể thuận tiện đưa thím Nguyệt đi cùng luôn không? Ông xem người ta cũng đã chạy đến tận cửa rồi, cả đoạn đường dài như vậy, đừng để lãng phí.”

Cố Viễn Chi: “...”

Ông có thể đưa cháu đi cùng luôn không? Cháu cũng đã đi đến tận đây rồi mà.

“A, ông đừng hiểu lầm, không phải cháu không muốn nhận ý tốt của ông.
Có điều bây giờ cháu mới có 6 tháng, thím Nguyệt là thím Nguyệt, nghĩa là đến khi ở cữ mới cần đến.
Nếu cháu cứ cả ngày nhìn thấy thím Nguyệt, rồi cả ngày gọi thím Nguyệt ơi thím Nguyệt à, lỡ bé con nhận nhầm ám hiệu khiến nó chui ra luôn thì sao.
Mẹ vội ở cữ nên nó cũng vội vàng thành sinh non luôn thì làm sao?”

Cố Viễn Chi: “...”

Cố Viễn Chi cảm thấy cả cái mặt già của ông đều bắt đầu run rẩy, kéo khóe môi lên và hỏi: “Cháu xác định là thím Nguyệt chỉ có thể dùng khi ở cữ à?”

Tân Hành không do dự mà gật đầu.

“Vậy thời gian mang thai này phải làm sao?”

“Mang thai đã có Dịch Tân, ông yên tâm đi, Dịch Tân chăm sóc cháu rất tốt.”

“...
Dịch Tân quá nghiệp dư, không chuyện nghiệp.”

“Cha vốn dĩ chính là nghiệp dư mà.
Bởi vì chỉ nuôi bé con nhà mình, đương nhiên phải học hỏi từng bước từng bước một rồi, từ từ tìm hiểu, từ từ tìm tòi.
Nếu thật sự có người cha chuyên nghiệp như là dây chuyền sản xuất nuôi dưỡng em bé ấy thì kinh



.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui