Tổng Giám Đốc Tôi Đang Tìm Anh

Sáng hôm sau, tôi đến tổng công ty sớm, vào phòng 1001 báo cáo với Dung:

– Chị Dung, từ hôm nay em không làm ở bộ phận mình nữa mà chuyển sang làm thư ký cho tổng giám đốc Vương Tuấn Tài.

Vừa nghe tôi trình bày, ánh mắt không giấu nổi vẻ ghen tuông chị ta liền mỉa mai:

– Được tổng giám đốc điều lên tầng 28, bây giờ lại còn làm thư ký cho sếp luôn cơ đấy, mẹ đơn thân mà cũng giỏi mồi chài quá nhỉ?

Cái bản mặt chị ta ngay từ đầu tôi đã không ưa, giờ càng muốn tát cho một cái, có điều thông tin chị ta vừa nói làm tôi chấn động. Vương Tuấn Tài điều tôi lên tầng 28, chứ không phải lão Chung sao? Anh ta… vốn dĩ đã muốn tôi có mặt trong thế giới của anh ta, vì lý do gì chứ? Sững lại vài giây, tôi nhếch nhẹ khóe miệng:

– Chị quên tôi đang ở gần sếp tổng à? Có muốn sếp nghe vài lời không hay về chị không?

Sắc mặt chị ta lập tức chuyển màu trắng bệch, đôi môi mấp máy, hai mắt trừng trừng nhìn tôi không chớp. Tôi hừ nhẹ một tiếng, không muốn mất thời gian hơn với con người khó ưa này, lên thẳng phòng 2801.

Phòng còn khóa cửa. Ban nãy tôi đã trả chìa khóa lại cho Dung nên không có để mở, đành đứng ngoài ngắm nhìn mây trời toàn cảnh. Bầu trời tháng mười trong xanh, từng áng mây trắng lững lờ trôi, vô định như đầu óc tôi lúc này. Thực ra từ hôm qua biết Tuti đúng là con của Tài, tôi chẳng biết mình vui hay buồn, cả người cứ bần thần.

– Hôm nay không cần mặc đồng phục à Thúy?


Âm giọng vui vẻ chào đón của Vĩnh vang lên, tôi mỉm cười quay đầu lại, có chút áy náy đáp:

– Từ hôm nay… em làm thư ký cho sếp tổng anh à.

Vĩnh dường như không ngạc nhiên, anh chỉ cười gật đầu. Nghĩ vài giây, tôi liền hỏi anh:

– Anh Vĩnh quen anh Tài bao lâu rồi ạ… hì hì.

Vĩnh nổi tiếng thân thiện, tôi hi vọng có thể nhờ anh một chút để bớt đi chặng đường tìm hiểu Tài.

Nhướng nhẹ hàng mày, Vĩnh gật gù đáp:

– Tài là em họ của anh, nên tính ra cũng ba mốt năm rồi.

Tôi phì cười trước cách tính số của Vĩnh. Ngó nghiêng chưa thấy Tài đến, tôi hỏi nhỏ:

– Anh ấy có người yêu hay vợ con gì chưa hả anh?

Trợ lý Hoàng không phải là kẻ thân thiện, tôi biết sẽ khó mà dò được thông tin từ anh ta, thà hỏi Vĩnh còn hơn.

Vĩnh lắc đầu đáp:

– Chú ấy chưa lấy vợ, người yêu chắc cũng chưa.

– Ca này khó đấy anh ạ!

Tôi buột miệng nói ra câu này. Vĩnh cười nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy ấm áp qua cặp kính mỏng. Người như anh mà lại thành bố đơn thân, thực tình không biết vì lý do gì?


– Linh Chi là người được hai nhà tác hợp cho chú Tài. Chi là con gái ông Chung, cũng là cháu nội phó chủ tịch tập đoàn Hoàng Long. Anh không rõ mối quan hệ của hai người ấy thế nào nhưng chưa thấy chú ấy công khai.

Thì ra là vậy, thảo nào con khốn đó nhận “chồng” ngọt xớt! Nghĩ đến cô ta mà tôi lại sôi máu, vô thức hừ hừ trong cổ họng. Vĩnh tủm tỉm cười trước thái độ của tôi, bất giác hai gò má nong nóng tôi liền cúi xuống.

Nghĩ đến chị gái, tôi hít sâu một hơi, dò hỏi:

– Anh đã bao giờ nghe đến người yêu cũ của anh Tài chưa ạ?

Vĩnh lắc đầu làm tôi thất vọng thở hắt ra. Đưa mắt nhìn về chân trời phía xa, tôi thơ thẩn nghĩ ngợi. Chẳng phải Tài còn không biết sự tồn tại của chị Thu sao, tôi hỏi như vậy thật là thừa thãi! Biết là như vậy nhưng vẫn cứ cố chấp hỏi cho bằng được, thật giống như chết đuối tìm cọc bám. Nhưng liệu sau một cơn say, người ta có thể quên sạch được không?

Dường như… đôi mắt Vĩnh đang chăm chú nhìn tôi không dứt, hay… tôi nhầm lẫn?

– Cô không có chìa khóa phòng à?

Âm giọng Tài vang lên sau lưng làm tôi giật thót mình. Vĩnh cũng thu lại ánh mắt, quay ra nhìn Tài, cười chào:

– Sếp tổng đến muộn hơn mọi ngày rồi nhé!

Tài lịch sự gật đầu đáp lại, ánh mắt anh ta nhìn tôi như muốn nói, sao cô không vào phòng đi mà đứng ở đây làm cái gì?


Tôi cười cười giải thích:

– Em trả lại chùm chìa khóa cho phòng Tạp vụ rồi sếp. Em mượn anh chìa khoá đi đánh thêm nhé!

Tài không thèm trả lời tôi, nhìn Vĩnh anh ta hỏi:

– Thằng Bin thả ba nó đi sớm thế à?

– Hôm nay nó đi câu cá với ông, đi từ sáu giờ sáng, chẳng còn nhớ đến ba nó nữa… haha.

– Cuối tuần này cũng đi chứ?

– Đi!

Một câu trao đổi ngắn giữa hai ông sếp lớn, tôi cũng không rõ “cũng đi” là đi đâu, có vẻ là một câu rủ rê từ Tài. Bọn họ có sở thích chung thì phải. Phía xa trợ lý của Tài bước nhanh đến, chủ động mở khóa phòng 2801. Dù gì anh ta cũng là một trợ lý nghiêm túc, trợ lý của Vĩnh thì tôi còn chưa thấy mặt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận