Tổng Giám Đốc Tôi Đang Tìm Anh

Cả buổi sáng xử lý chồng giấy tờ hôm qua, lại còn kiêm cả việc liên lạc và chuẩn bị tài liệu cho chuyến đi, mãi tôi chưa dứt được việc, gần 12h trưa còn lu bu đành nhắn cho Trà:

“Mày chờ tao chút nhá, tao dở tí việc!”

“OK.”

Tài đứng dậy, vươn vai một cái, nhìn về tôi, hất hàm:

– Xuống tầng 11 ăn trưa!

Đây là một mệnh lệnh… hay một lời mời? Tôi không biết, chỉ cười cười nói:

– Tôi còn dở việc, hai người cứ đi ăn đi ạ!

Tài cùng Hoàng rời khỏi phòng, một hồi tôi cũng xuống sảnh gặp Trà, cùng cô bạn ra quán cơm. Vừa thấy một bên má hơi tím của tôi, dù được che giấu bằng một lớp phấn kỹ càng nhưng Trà vẫn nhìn ra, liền hỏi ngay:

– Má mày làm sao thế? Thằng nào táng à?


Chửi thề một tiếng trong đầu, tôi bảo:

– Ra quán cơm rồi nói!

Quán cơm Xuân Mai buổi trưa thứ sáu đông đúc hơn mọi ngày, tôi và Trà ra muộn xác định phải chờ một lúc lâu mới được phục vụ. Cơm ở quán này chia sẵn từng suất rất tiện, chỉ không được phép chọn món, phục vụ mang từng suất cơm cho khách.

Ngồi xuống chiếc ghế cạnh Trà, tôi nói nhỏ vào tai cô bạn đã trở thành thân nhất từ lúc nào:

– Mày có biết giám đốc bộ phận Marketing của mày không?

– Tất nhiên là tao biết, cô ta tên là Phạm Linh Chi, con gái của lão Chung phó tổng. Lão này vớ vẩn nhưng lại là con trai duy nhất của đại gia Phạm Lâm nắm cổ phần lớn ở Hoàng Long. Người ở bộ phận tao chẳng ai ưa con Chi đó cả nhưng vẫn phải chịu. Mà sao mày lại hỏi tao thế?

– Nghe nói nó là người được ghép đôi với Vương Tuấn Tài, thấy tao làm thư ký cho Tài nó cay tao lắm, hôm qua còn đánh nhau một trận.

– Ờ… thế cái má mày thế này là do đánh nhau với nó à?

Tôi đanh mặt nhớ lại sự việc, máu nóng dồn lên não dữ dội. Nhìn về phía trước, hai mắt tôi lập tức long lên. Linh Chi không ăn ở bếp ăn tập thể phục vụ các sếp mà lại đi cùng một trợ lý nữ ra quán cơm văn phòng nổi tiếng tấp nập này. Thấy tôi, cô ta lập tức trừng trừng hai mắt, giả bộ không quan tâm, cùng trợ lý chọn một vị trí ở phòng VIP bên trong. Quán cơm này có khu phòng VIP tách biệt theo nhu cầu của khách.

Trà hất hàm về phía Chi, hai mắt lóe lên tia tức giận còn hơn cả tôi:

– Vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo xuất hiện, ăn mất cả ngon!

– Nó biết mày là bạn tao, cẩn thận nó đì mày đấy!

– Tao sợ đ.ếch gì nó chứ? Giờ tao có chỗ dựa mới là mày rồi mà!

Trà cười cười đắc ý, tự nhiên hai gò má tôi lại nong nóng. Ý của Trà… tôi đang là người thân cận nhất với sếp tổng, lại còn khi anh ta bất chấp Chi mà chọn tôi làm thư ký.


“Tào Tháo” thứ hai xuất hiện mới làm tôi cực kỳ ngạc nhiên. Vương Tuấn Tài cùng trợ lý Hoàng cũng từ phía tổng công ty bước vào quán cơm này. Những nhân viên Hoàng Long trong quán biết mặt anh ta đều kinh ngạc không ngớt, xầm xì với nhau. Trà không biết mặt Tài, đang nói chuyện chợt khựng lại nhìn hào quang lấp lánh tỏa ra từ anh ta.

Tôi giật giật áo Trà:

– Sếp tổng đấy!

Trà há hốc miệng, chửi thề một tiếng, sau đó nó chọc chọc tôi:

– Con này, tao phải bái mày làm sư phụ!

Tôi cấu Trà một cái:

– Mày đừng nói mấy câu vớ vẩn ấy đi!

Tài lướt qua tôi. Hoàng bước theo Tài một bước không rời, anh ta lừ lừ nhìn tôi không nói không rằng, nói nhỏ vào tai Tài câu gì tôi không nghe rõ. Tài gật đầu, còn nói lại với Hoàng, sau đó Tài bước vào một phòng VIP bên trong nhưng không cùng phòng VIP có mặt Chi.

– Cô vào phòng VIP 02 đi, sếp đang chờ.

Tôi giật mình khi nghe tiếng Hoàng phía sau. Trà vẫn không thôi ngạc nhiên, nó liền thì thào:

– Sếp tổng không rời mày được phút nào à?


Nóng ran mặt mũi tôi lườm Trà một cái, quay đầu lại nói với Hoàng:

– Tôi biết rồi, anh cứ vào đó đi!

Trà cười cười đẩy tôi đi:

– Biết đâu số mày đỏ thì đừng quên con bạn này nhá! Mà này, từ nay tao cũng không dám giành mày với sếp tổng đâu, bị sếp ghét thì tao chớt!

Tôi kéo tay Trà:

– Mày vào đó cùng tao đi!

– Thôi… tao sợ sếp lắm, không ăn nổi cơm đâu! Đi đi không sếp chờ!

Trà nháy mắt với tôi một cái, chủ động bước về phía một nhóm người nó quen. Hít sâu một hơi, tôi đành vào phòng VIP 02.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận