Lạc Ngưng Nhi nghe Vũ Vi muốn ly hôn cùng Mạc Tử Hiên nhíu mài nắm tay Vũ Vi nói "Vũ Vi, mình cảm thấy Mạc Tử Hiên là thật lòng thích bạn. . . ." Lời chỉ nói được một nửa cô liền ngừng lại bởi vì về chuyện tình cảm người ngoài rất khó chen vào, đặc biệt là Vũ Vi cô càng không có tư cách tham dự vào. Bàn tay đang nắm tay Vũ Vi chậm rãi rũ xuống.Vũ Vi biết cô ấy muốn nói điều gì, cũng biết cô ấy đang nghĩ gì trong lòng, cô nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Ngưng Nhi "Ngưng Nhi, mình. . . không thể yêu bất kỳ ai cả"Lạc Ngưng Nhi chớp chớp đôi mắt đầy nước "Vũ Vi, là mình hại bạn!" Nói xong nước mắt cô rơi càng nhiều, nếu không phải tại cô Vũ Vi sẽ không yêu Lục Hàng sẽ không bị Lục Hàng phản bội, nếu không phải vì cô Vũ Vi sẽ không quen biết với Trác Nhất Phi cũng sẽ không bị Trác Nhất Phi suýt nữa làm nhục, không phải vì cô Vũ Vi sẽ không đối với tình yêu tuyệt vọng như vậy, tất cả đều là lỗi của cô!Vũ Vi đau lòng ôm Lạc Ngưng Nhi vào lòng nhẹ nhàng vỗ bả vai của cô an ủi "Ngưng Nhi, mình nói rồi, chuyện của mình cùng bạn không liên quan, là tự mình mất niềm tin vào tình yêu, không có bạn mình cũng sẽ yêu Lục Hàng, cũng sẽ quen biết Trác Nhất Phi cho nên, bạn không cần tự trách mình, nhé !". . . . . . .Tiễn Lạc Ngưng Nhi đi rồi Vũ Vi một mình ngồi ở trong sân biệt thự, ngồi bên trong chồi nghỉ mát lẳng lặng thưởng thức trà chờ Mạc Tử Hiên về.Kể từ đêm hôm đó cô chưa gặp lại anh, lần này nếu không phải do cô gọi hẹn gặp sợ rằng không biết đến bao giờ mới gặp anh ta.Nước trà uống được một nửa thì Mạc Tử Hiên chậm rãi lái xe vào biệt thự.Vũ Vi để ly trà trong tay xuống, sắc mặt bình tĩnh nhìn Mạc Tử Hiên đang đến gần.Xuống xe, Mạc Tử Hiên nhanh chóng đi tới đình nghỉ mát ngồi đối diện Vũ Vi, trên mặt mỉm cười vui vẻ trêu cô "Sao mới đó đã nhớ anh rồi sao ?"Vũ Vi không khỏi nhìn Mạc Tử Hiên ngồi đối diện, hôm nay Mạc Tử Hiên cực kỳ đẹp trai với bộ vest màu xanh dương đậm cùng áo sơ mi đen toát lên vẻ cao quý hào phóng, ba nút ở cổ không cài làm lộ ra một vùng ngực rắn chắc hấp dẫn cực kỳ.Anh lười biếng dựa vào ghế mắt chằm chằm nhìn Vũ Vi, tựa hồ muốn thu vào mắt mọi dáng vẽ của cô."Tôi có việc muốn nói với anh " Vũ Vi thanh âm bình thản nói với Mạc Tử Hiên.Người giúp việc bưng tới một bình trà mới Mạc Tử Hiên rót một chung ình.Mạc Tử Hiên thấy thần sắc Vũ Vi nghiêm túc như vậy nụ cười dần dần biến mất, mỗi một lần Vũ Vi nghiêm túc chắc chắn là có chuyện mà còn là chuyện không tốt. Anh nâng chung trà lên nhẹ nhàng thưởng thức hỏi "Chuyện gì em nói đi." Thanh âm so sánh với mới vừa rồi lạnh đi không ít.Vũ Vi hai tay nắm chặt chung trà, ngửa đầu uống một hớp nuốt xuống bụng như tự trấn an mình rồi nhìn Mạc Tử Hiên "Tôi biết bà nội căn bản không có bệnh bà chỉ giả bộ mà thôi, còn thù của tôi thì cũng đã báo xong, cho nên. . . . . ."Mạc Tử Hiên trong giây lát đó nhìn thắng vào mắt Vũ Vi, ánh mắt lạnh lùng sau đó lạnh giọng hỏi lại cô "Cho nên cái gì?"Vũ Vi không chút sợ hãi nhìn lại anh từ từ mở miệng "Cho nên. . . Chúng ta ly hôn đi."Trên mặt Mạc Tử Hiên lập tức phủ lên một tầng băng lạnh toàn thân tản ra hơi thở lạnh lẽo , tay hơi dùng lực bót chặt chung trà trong tay, hơi hạ giọng thâm tình hỏi cô "Vũ Vi, em không thể bởi vì anh mà ở lại sao?"Lời nói thâm tình của Mạc Tử Hiên làm Vũ Vi xúc động, nhưng cô rất nhanh khôi phục vẽ lạnh lùng, cô cố ý rũ mắt không nhìn anh lạnh giọng cự tuyệt "Không thể."Hai chữ cực kỳ đơn giản nhưng đem Mạc Tử Hiên đẩy vào địa ngục.