Nghe Tề Mỹ Linh nói, làm cho ba chữ "Tin tưởng anh." của Vũ Vi chợt ngẹn ở trong cổ họng, như thế nào cũng đều không nói được, cô chậm rãi quay đầu nhìn giấy siêu âm trong tay Tề Mỹ Linh, trên danh sách mang thai kia mấy chữ thâm sâu đâm vào hai mắt của cô, để cho lòng cô càng thêm đau đớn, cho dù cô không tin Mạc Tử Hiên phản bội cô, nhưng sự thật đã đạt trước mắt làm cho cô không thể không tin!Nhìn giấy Tề Mỹ Linh mang thai, cô nở nụ cười, vô thanh nở nụ cười, lúc cô mang thai, cũng là lúc người phụ nữ khác mang thai, mà còn là con của người đàn ông của cô.Vũ Vi giương mắt nhìn Mạc Tử Hiên, vô thanh chất vấn, "Lần này, anh còn có cái gì nói không?"Mạc Tử Hiên quay đầu không dám nhìn vào hai mắt Vũ Vi, hắn phản bội Vũ Vi là sự thật, chứng cớ ngay trước mắt, cho dù hắn muốn che dấu cũng không được nữa rồi.Vẻ mặt hắn áy náy nhìn Vũ Vi, "Vũ Vi, thực xin lỗi, anh không phải cố ý phản bội em, chỉ là. . . Uống rượu say. . ."Biết hắn phản bội cô là một chuyện, chính tai nghe được hắn nói phản bội mình là một chuyện khác, trái tim Vũ Vi rất đau, rất đau, cô không thể nào dựa vào trong ngực Mạc Tử Hiên, cô cảm thấy được Mạc Tử Hiên bẩn. Cô lạnh lùng cắt đứt lời Mạc Tử Hiên nói, "Buông."Vũ Vi nói rõ ràng là rất nhẹ, rất ôn nhu, rất lạnh nhạt, nhưng lại thẳng tắp đánh vào trái tim Mạc Tử Hiên, làm hắn đau đớn không thôi, đau đến suýt nữa hắn đã buông Vũ Vi ra, nhưng là hắn không có buông ra, ngược lại càng thêm dùng lực ôm Vũ Vi, bởi vì hắn biết, một khi hắn buông tay, hắn sẽ vĩnh viễn mất đi Vũ Vi."Anh không buông tay, đời này đều sẽ không! Vũ Vi, anh phản bội em, nhưng này không phải cố ý, xin em, không cần rời xa anh, không có em, anh không biết nên làm thế nào để sống tiếp tục, xin. . . ."Vũ Vi giương mắt không hề cảm tình nhìn Mạc Tử Hiên, lạnh lung uy hiếp nói, "Buông tay, nếu không em sẽ chết ở trước mặt anh!" Cô không thể ở lại bên cạnh người đàn ông phản bội cô, cho dù đau lòng, cũng cần phải rời đi.Thân hình Mạc Tử Hiên lại một lần nữa cứng đờ, Vũ Vi tình nguyện chết, cũng không ở lại bên cạnh hắn?Hắn cưỡng chế đau đớn trong lòng, chậm rãi buông Vũ Vi trong ngực ra, hắn là muốn Vũ Vi ở lại bên cạnh hắn cả đời, nhưng hắn không thể bức Vũ Vi đi tìm cái chết!Vũ Vi lui về phía sau hai bước thân thể mới đứng vững được, thâm sâu nhìn Mạc Tử Hiên trước mắt ,cô yêu người đàn ông này, cô còn chưa yêu hắn đủ, cô còn chưa hưởng thụ tình yêu của hắn đủ mà tình yêu cứ như vậy mà kết thúc. . . .Ông trời, quả nhiên không để cho Đồng Vũ Vi cô hạnh phúc mà,cho cô gặp hai người đàn ông, nhưng lại cướp đi người đàn ông mà cô yêu nhất!Cô dùng lực hít hít cái mũi, đem nước mắt trong hốc mắt mạnh mẽ bức trở về, nhàn nhạt bỏ lại hai chữ cho Mạc Tử Hiên, "Bảo trọng." Sau đó, cô chậm rãi xoay người hướng cửa biệt thự đi đến, lúc cô xoay người, nước mắt trong mắt cô không nén được mà chảy xuống khuôn mặt.Nhìn bóng lưng Vũ Vi cô đơn cùng nước mắt trên khuông mặt, Mạc Tử Hiên đau lòng hai tay nắm thành quả đấm, vẻ mặt hắn cầu xin vang theo bóng lưng Vũ Vi, "Chỉ một lần này, xem như anh yêu em rất nhiều, chẳng lẽ em cũng không thể tha thứ cho anh một lần sao?"Vũ Vi đi về phía trước thoáng dừng cước bộ một chút, "Bởi vì yêu, cho nên không thể tha thứ, bây giờ anh phản bội em, sẽ có lần tiếp theo. Đừng đi theo em, như vậy sẽ chỉ làm em càng thêm chán ghét anh mà thôi!" Lòng của cô, quá yếu ớt, không chịu nổi nhiều lần bội phản. Nói xong, Vũ Vi cũng không quay đầu lại bước lên phía trước.