Lạc Ngưng Nhi không thèm để ý vẻ mặt lạnh lùng của Mạc Tử Hiên chút nào, cô hé miệng cười cười, chậm rãi mở miệng nói, "Nhưng mà người cậu yêu nhất, cũng là cô ấy."Sắc mặt của Mạc Tử Hiên nhất thời trầm xuống, lên tiếng phủ nhận, "Chị sai rồi, tôi đối với Đồng Vũ Vi, chỉ có hận ý, ngay từ lúc cô ta bán đứa con của mình với giá một tỷ cho tôi, tôi liền hết yêu cô ta, cô ta trở lại cái thành phố này, cũng không nhìn Đậu Đậu một cái, tôi không chỉ không yêu cô ta, mà còn rất hận cô ta!" Trong lòng không có anh thì cũng thôi đi, nhưng Đậu Đậu là đứa con ruột thịt của cô ta, Đồng Vũ Vi lại nhìn cũng không nhìn Đậu Đậu một cái, thật là khiến anh tức giận vô cùng!(Sâu: chị Vi thăm ĐĐ từ lâu rồi nhá …hay tại không thăm ĐĐ sẵn tiện thăm anh nên anh tức lấy cớ mà tức mà giận hửm?)Lạc Ngưng Nhi bất đắc dĩ thở dài, Mạc Tử Hiên rõ ràng vẫn còn yêu Vũ Vi, mà còn cố tình lên tiếng phủ nhận!"Bất kể cậu yêu cô ấy cũng được, không yêu cô ấy cũng thôi đi, vậy chuyện tình giữa các người, chẳng quan hệ tới chị, Vũ Vi là bằng hữu của chị, thân như tỷ muội, chị muốn mời cô ấy tới tham gia hôn lễ của chị cũng bình thường thôi mà.""Nhưng chị biết tôi không muốn gặp lại cô ấy. Nếu biết chị muốn mời Đồng Vũ Vi tới tham gia hôn lễ, tôi tình nguyện không tham gia hôn lễ của các người." Mạc Tử Hiên có chút tức giận nhìn Lạc Ngưng Nhi, qua nhiều năm như vậy, anh đã thử quên Đồng Vũ Vi, nhưng Lạc Ngưng Nhi cố tình gọi Vũ Vi tới, để cho anh muốn quên Vũ Vi cũng khó khăn.Thấy Mạc Tử Hiên có vẻ rất tức giận, Lạc Ngưng Nhi không khỏi cười một tiếng, cô khơi lên chân mày nhìn Mạc Tử Hiên, "Tức giận như vậy làm gì? Ngày mốt Đồng Vũ Vi đi rồi, đến lúc đó, cô ấy sẽ ở lại nước ngoài cả đời sẽ không trở về, cậu muốn gặp cô ấy rất khó à." Nói xong, Lạc Ngưng Nhi từ trên ghế đứng lên theo trên cao nhìn xuống Mạc Tử Hiên, "Chị muốn cùng anh cậu đi ra ngoài ăn trưa, cậu chăm sóc Đậu Đậu cho tốt, còn nữa, Vũ Vi vẫn là mẹ của Đậu Đậu, cô ấy không thăm Đậu Đậu, không có nghĩa là trong lòng của cô ấy không có Đậu Đậu." Nói xong, cô nhìn Mạc Tử Hiên một cái thật sâu, muốn mở miệng nói gì, nhưng thủy chung không có nói ra, chỉ là xoay người rời phòng làm việc.Mạc Tử Hiên đem cái ghế xoay 180°, một tay nâng cằm lên nhìn ngoài cửa sổ, Đồng Vũ Vi sắp đi nữa rồi. . . .Ở trên ghế sofa nghịch điện thoại di động Hai Đậu mở photo album trong điện thoại di động Mạc Tử Hiên ra, cậu ngạc nhiên phát hiện, trong photo album của ba tất cả đều là hình mẹ!Hai Đậu âm thầm làm một tư thế chiến thắng, xem ra cha còn yêu mẹ, nếu không vừa rồi sẽ đem hình mẹ xé nát rồi, nếu không đặc biệt sẽ không giữ nhiều tấm hình của mẹ như vậy.Nhưng cậu cũng nghe thấy cha già cùng bác gái nói chuyện, cậu nghe ra hình như cha còn hận mẹ.Tổng hợp hai điểm trên, Hai Đậu kết luận, đó chính là cha đối với mẹ, vừa yêu vừa hận!Mẹ lại yêu cha, nói cách khác, hai người bọn họ vẫn yêu đối phương, chỉ là, ai cũng không chịu mở miệng nói ra. . . Hai Đậu để điện thoại di động xuống, một tay chống cằm, đến tột cùng như thế nào mới có thể làm cha và mẹLại ở chung một chỗ đây?Muốn bọn họ ở chung một chỗ lần nữa, đầu tiên cho biết bọn họ còn yêu nhau, muốn cho bọn họ biết đối phương vẫn thích mình, sẽ phải để cho bọn họ gặp mặt.Mẹ cả ngày ở trong khách sạn, cha cả ngày chui đầu vào công việc, bọn họ căn bản không có cơ hội gặp mặt.Làm thế nào mới có thể để bọn họ gặp mặt đây ta?Hồi lâu, cặp mắt Hai Đậu cậu nhíu lại, lộ ra một nụ cười rất dẹp, cậu đã nghĩ ra biện pháp!(đừng nói là hạ xuân dược nha nhóc, cấm trẻ em dưới 18t nha )Bên kia, Mạc Tử Hiên dựa vào ghế đệm một tay nắm thật chặt, Đồng Vũ Vi sẽ phải rời đi, anh nên cao hứng mới đúng, sau này không cần nhìn thấy người phụ nữ anh hận nhất nữa, nhưng mà, tại sao nghĩ đến cả đời cũng sẽ không nhìn thấy Đồng Vũ Vi nữa, chỗ sâu trong đáy lòng của anh cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo vậy?