“Đường Húc Nghiêu, anh nháo đủ rồi, có thể thả tôi đi rồi chứ?” Ra khỏi phòng phía sau của Đường lão gia, rốt cuộc Hạ Hải Dụ không thể nhịn thêm nữa, tức giận hất tay anh ra.“Nháo? Em nghĩ rằng anh đang nháo?” Đường Húc Nghiêu cười lạnh, “Nhưng anh thật sự nghiêm túc! Có mất tất có được, mất vị trí tổng giám đốc Đường Thịnh nhưng anh còn có em, Thần Dật và anh mỗi người thắng một ván!”Hạ Hải Dụ cắn chặt răng, “Cuối cùng là vì Thần Dật, Thần Dật và tôi đã sớm không còn quan hệ!”“Hừ… Nếu không phải còn thích anh ta, làm gì phải kích động như vậy?” Mắt phượng hẹp dài thoáng hiện lên một tia lạnh.“Tôi mặc kệ anh!” Hạ Hải Dụ giận đỏ bừng mặt, dậm chân một cái, cũng không muốn đợi thang máy, thẳng tắp lao xuống nơi khúc quanh cầu thang.Chạy như điên một đường, Hạ Hải Dụ không đếm được mình chạy qua bao nhiêu tầng lầu, cho đến khi không còn bậc thang mới từ từ ngừng lại, lúc này mới hoảng sợ là mình xuống bãi đỗ xe.Sân bãi trống trải, không gian yên lặng không tiếng động.Theo bản năng Hạ Hải Dụ ôm hai tay trước ngực, ban đêm cuối hè, cảm giác mát lạnh dâng lên, bất ngờ hắt hơi một cái.Ngắm nhìn bốn phía, xe đậu ở đây đều là xe hơi cao cấp nổi tiếng trên thế giới, logo sáng chói làm người ta hoa mắt, cô bỗng cảm thấy thê lương.“Hải Dụ!” Sau lưng chợt vang nên tiếng nói vừa quen thuộc lại vừa có phần xa lạ, Thần Dật không biết từ đâu trên một chiếc ô tô đi xuống.Hạ Hải Dụ quay đầu lại, cố gắng tươi cười, cố gắng giữ bình tĩnh.Có lẽ Đường Húc Nghiêu nói đúng, đáy lòng cô vẫn còn hy vọng đi, có lẽ không liên quan đến tình yêu, mà chỉ là xúc động nhất thời.Hai năm trước Thần Dật không chào mà đi, biến mất trong biển người mịt mờ, cô rất khổ sở, mặc dù không thể ở chung một chỗ, nhưng đã cùng nhau đi qua những tháng ngày đó, chẳng lẽ không đáng nói câu “Gặp lại” sao?Trong bãi đỗ xe, đèn đóm leo lét, chiếu sáng con ngươi trong suốt của Hạ Hải Dụ, Thần Dật lại không dám nhìn thẳng, ánh mắt của cô không giống với trước đây, tươi đẹp như cũ, lại thêm mấy phần thành thục cùng cố chấp.Thời điểm năm đó anh biết cô, cô là một người luôn phấn đấu, nhưng hiện tại, ánh mắt của cô cho anh biết, cô bây giờ là một người luôn phải chiến đấu.Dũng khí cùng quật cường tồn tại trong dáng vẻ ấy làm đáy lòng anh nổi lên vô vàn lời muốn nói, nhưng không biết nên bắt đầu nói từ đâu.Khi anh còn chưa kịp vui mừng vì được gặp lại thì đã sớm định chia lìa hoang vắng.“Hải Dụ, anh nợ em rất nhiều, thật xin lỗi, rất xin lỗi em.”“Anh biết rõ mẹ đã làm gì với em, thật rất xin lỗi.”“Anh biết không chào mà đi, lại càng có lỗi với …”“Chuyện cho tới bây giờ, em đều hiểu rõ nhưng em vẫn muốn nói cho anh biết, rời khỏi anh không phải là chủ ý của em.”Môi Hạ Hải Dụ nở nụ cười, cuối cùng, cô cũng chờ được câu này của anh, trong lòng trống rỗng đã được viên mãn bổ khuyết.Bóng đêm vắng lặng, nụ cười của cô mang theo tia ấm áp cùng vui vẻ, tim Thần Dật khẽ động, anh muốn nói với cô: Hải Dụ, cho tới giờ anh vẫn luôn thích em.“Hải Dụ…” Anh khẽ nắm chặt quyền, thần sắc căng thẳng.“Dạ!” Cô nháy mắt mấy cái, không rõ nguyên cớ.Thình lình, hai đạo ánh sáng mạnh mẽ từ xa bắn tới, nằm ngang giữa hai người.Hạ Hải Dụ nghiêng đầu nhìn sang, một chiếc Bugatti xanh ngọc dừng cách đó không xa, đèn xe mở rộng ra, ánh sáng mạnh mẽ giống như nhắc nhở.Dưới ánh sáng, thân hình thon dài của Thần Dật càng lộ vẻ gầy gò, ánh đèn màu cam ấm áp, rất cô đơn, anh nhìn thấy bóng dáng một người nhảy lên trong mắt.“Hải Dụ, em chờ anh một lát, anh đi nói một tiếng với mẹ, sau đó đưa em về.”Hạ Hải Dụ cười lắc đầu, “Không cần, mình em về là được.”Đối với chủ nhân của chiếc Bugatti kia, cô hiểu quá rõ, Đường Gia Ngưng làm sao cho phép con trai của mình hai lần phạm cùng một lỗi?Chỉ có điều, hai năm trước bà ấy thành công chia rẽ bọn họ, nhưng bây giờ, thật sự là lo lắng quá rồi.Xoay người, Hạ Hải Dụ không chút do dự đi về hướng lối ra của bãi đậu xe.