"Hải Dụ!" Mới vừa bước được một bước vào cửa nhà hàng, liền từ trong góc truyền tới một giọng nam trong sáng dễ nghe.Nghe tiếng, Hạ Hải Dụ ngẩng đầu nhìn đi tới, chỉ thấy Thần Dật đã vội vàng từ chỗ ngồi đứng lên cũng đi về phía cô.Cô ngơ ngẩn, không khỏi có chút áy náy, nói hay lắm bảy giờ rưỡi, bởi vì tạm thời nhận làm thay một phần công việc mà cô lại đến chậm.Cùng một dạng tình hình bọn họ ngày trước giao hẹn gặp mặt, cô luôn là bị chuyện này chuyện kia chuyện trì hoãn, không phải là vì đang đi làm, cũng là bởi vì phải đi bệnh viện.Có lẽ khi đó cô còn chưa đủ thành thục, chưa bao giờ nghĩ quá nhiều, bởi vì anh luôn rất bao dung, cười nói với cô không sao, nhưng một lát này cô mới giật mình hiểu ra mình lúc ấy quá đáng quá nhiều, gần như không một lần gặp mặt nào cô không đến muộn. Vậy mà hai năm sau, cô lại vẫn như thế.Hạ Hải Dụ hổ thẹn với chính mình, khẽ cắn cắn môi, "Thần Dật, thật xin lỗi. . . Em tới trễ."Thần Dật nhìn vẻ mặt quái dị của cô, cười an ủi, "Không sao, anh cũng mới đến không bao lâu."Anh hiểu được, từ ngày bắt đầu anh biết cô, cô cùng những cô gái khác không giống nhau, người khác đi ra ngoài đi dạo phố, mua quần áo, ca hát, lúc hẹn gặp, cô luôn chạy ngược chạy xuôi cùng lúc làm việc này việc kia, đương nhiên cô rất bận rộn, nhưng loại bận rộn này làm cho người ta rất đau lòng."Thần Dật. .. Cám ơn anh đã hiểu." Hạ Hải Dụ gật đầu nở nụ cười.Thần Dật mỉm cười, dẫn cô đi đến vị trí đã sớm chuẩn bị tốt, "Lại đây ngồi đi."“Vâng."Vị trí của bọn họ là ở trong góc, cách cửa một đoạn ngắn, một đường đi tới, người quay đầu lại nhìn không ít.Thân hình Thần Dật thon dài cao ngất hợp với gương măt tuấn dật phi phàm, mặc dù chỉ mặc áo sơ mi đen trắng cùng quần jean bình thường, cũng có thể tản mát ra một cỗ tư thế nhanh nhẹn.Đối với việc này, Thần Dật lễ độ mỉm cười.Không biết vì sao, trong đầu Hạ Hải Dụ chợt nhớ tới lần cô cùng Đường Húc Nghiêu đi nhà hàng Viên, Đường Húc Nghiêu cũng chính là tiêu điểm bị mọi người chú ý, nhưng anh vẫn làm theo ý mình, đối với ánh mắt người khác đưa qua không thèm để ý chút nào, duy ngã độc tôn, ngông cuồng tự đại.Hừ, cái người không có lễ phép!Giữa người và người quả nhiên là có chênh lệch!"Hải Dụ... Ngồi xuống." Thấy cô mất hồn, Thần Dật nhắc nhở nhỏ giọng."À… Được…Ngồi…Ngồi." Hạ Hải Dụ chợt đỏ mặt, tay nhỏ bé len lén nắm thành quyền, có lầm hay không, tự nhiên lại nghĩ đến cái tên xấu xa đó!Thần Dật thoáng trầm mặc, trong mắt lóe lên một tia tế nhị, mấp máy môi, chôn kĩ tâm tư, quay đầu gọi phục vụ, "Một ly cà phê, một ly nước quả sổ, nước trái cây không nên quá lạnh, thêm một nửa nước đá là được."Tiếng lòng Hạ Hải Dụ khẽ run, ngẩng đầu nhìn hướng Thần Dật, nhìn thấy đáy mắt dịu dàng.Không thể tưởng tượng được, anh còn nhớ rõ khẩu vị của cô