Tổng Giám Đốc Trọng Sinh

Sau khi xác định quan hệ với nhau xong. Hai người cùng trở về lớp trong không khí ngập tràn hạnh phúc. Đến giờ tự học, thỉnh thoảng anh còn đưa ánh nhìn trìu mến cho cô, nháy mắt với cô, chỉ điều này cũng đủ làm tim cô tan chảy, cô vội gục mặt xuống bàn.

Cả lớp đang chăm chỉ làm bài, nhưng cuối lớp có một cậu học sinh đang nhìn chằm chằm vào hành động của hai người, sau đó nhếch môi lên, cười một cái.

Hàn Mạc lấy điện thoại ra nhắn tin với cô.

- Tan học chờ anh nhé. Anh đưa em về

- Ở cổng phụ- cô nhanh chóng lấy điện thoại trả lời

- Được

Đến giờ tan học anh còn chút việc ở văn phòng nên còn nén lại. Còn cô thì tính đi về hưởng cổng phụ nhưng lại bị chặn đường bởi một cậu thanh niên.

- Có chuyện gì sao? Tuấn Kha?

Đấy chính là Tuấn Kha một con người tách biệt với lớp. Thường ở cuối lớp xem phim chơi game, không bao giờ chịu lắng nghe bài học. Là một dạng điển hình của học sinh hư. Nhưng ít tiếp xúc với người khác nên cứ lủi thủi một mình.

- Mình có chuyện cần nói. - Tuấn Kha nói

- Có chuyện gì cậu nói đi

Vì đây là cổng sau. Không gần với nhà xe nên vắng học sinh qua lại. Cô cũng thấy hơi khẩn trương

- Mình thích cậu. - Tuấn Kha nhìn thẳng vào mặt của Hạnh Nhi nói

- Hạnh Nhi đang phân vân không biết nên trả lời như thế nào mà vẫn giữ được tình bạn trong sáng. Thì Tuấn Kha giơ cao điện thoại lên. Cô hoảng hốt khi thấy trong đó là ảnh cô và Hàn Mạc đang ôm nhau. Tuấn Kha nói:

- Cậu là bạn gái của thầy Hàn

Cuộc đời cô ghét nhất là đám chụp lén người khác. Cô quyết định trả lời thẳng thừng.

- Đúng vậy. Và tôi không thích cậu. Phiền cậu tránh đường giùm.

- Nếu cậu không làm bạn gái mình thì mình sẽ đăng tấm ảnh này lên diễn đàn trường.

Cô sựng lại một lúc. Sau đó dùng chân đá vào tay Tuấn Kha, điện thoại của Tuấn Kha văng xuống nền đất. Cô nhanh chóng lấy điện thoại xóa bức ảnh. Cô nhẹ nhàng đặt xuống trả cho Tuấn Kha trong khi hắn vẫn còn ôm tay gào thét trong đau đớn. Cô định bỏ đi thì hắn lại đưa tiếp cho cô bức ảnh đó. Cô khá bất ngờ vì cô nghĩ rằng mình đã xóa tấm ảnh đó.

- Tôi đã lưu tấm ảnh này ở hơn 200 chỗ khác nhau trên điện thoại của mình. Cậu không thể nào xóa hết được đâu

- Làm bạn gái tôi. Tôi thích cậu nhiều đến như vậy mà tại sao cậu không hiểu.- Hắn tiến đến gần Hạnh Nhi chuẩn bị ôm cô vào lòng thì có một bàn tay to lớn kéo hắn quăng mạnh xuống đất.

Hàn Mạc bước đến trước mặt Tuấn Kha nói hung hăng quát

- Ai cho phép cậu lại gần bạn gái của tôi.

Tuấn Kha hoảng sợ tính đứng dậy bỏ chạy thì bị đàn em của Hàn Mạc bắt giữ lại. Hai tên đàn em giữ chặt Tuấn Kha không cho cậu nhúc nhích. Hàn Mạc nhanh chóng đoạt lấy điện thoại của Tuấn Kha, bẻ nó ra làm đôi

- Cậu còn giữ tấm ảnh đó ở đâu nữa không?

- Tôi có còn một bức ở trong cặp. Tôi dùng máy ảnh kĩ thuật số để chụp.- Giấc mơ của Tuấn Kha là được trở thành nhiếp ảnh gia nên cậu thường có máy ảnh trong cặp

Đàn em của Hàn Mạc nhanh chóng lấy máy ảnh từ trong cặp cậu đưa cho Hàn Mạc.

Hàn Mạc giơ tay lên định đập bể nó thì Hạnh Nhi nhanh chóng cản lại

- Không được đập. Đây có thể là thứ quý giá nhất của cậu ấy.

Tuấn Kha bất ngờ khi có người hiểu được giấc mơ của mình, có người cảm thông với mình.

Hạnh Nhi chỉ dùng tay rút toàn bộ phim ra. Trả máy ảnh lại cho Tuấn Kha. Hàn Mạc giơ tay lên ra lệnh cho đàn em buông tay Tuấn Kha ra. Hạnh Nhi tiến đến gần Tuấn Kha và nói

- Cậu đối với tôi không phải là yêu. Vì khi yêu không ai ràng buộc người khác như vậy cả, tôi cũng không có tình cảm với cậu, thật sự xin lỗi. Mong cậu sẽ sớm gặp được người con gái cậu yêu. Và chúc cậu thành công trong sự nghiệp trở thành nhiếp ảnh gia của mình.

Nói xong Hạnh Nhi quay lưng đi về phía Hàn Mạc. Hai người cùng nhau đi ra khỏi trường. Tuấn Kha thì chỉ ở đó ôm chặt máy ảnh của mình và khóc.

- Anh thấy em có giỏi không?

- Em là giỏi nhất.

Hàn Mạc giơ ngón cái lên, ríu rít khen cô.

Anh nhẹ nhàng mở cửa xe cho cô vào. Anh dùng tay vẫy hai tên đàng em của mình. Ám chỉ đuổi đi.

- Em đói chưa? Chúng ta đi ăn nhé?

- Hừmm.....Em muốn dê nướng

- Được. Anh chở em đến nhà hàng Stalin

- Không. Em muốn ăn ở quán vỉa hè. Quán của bác Nha ấy.

- Được được. Tùy ý em vậy. - Anh nhẹ nhàng dùng tay xoa đầu cô. Nhanh chóng đạp ga đưa cô đi đến quán nướng của bác Nha

Vừa bước xuống xe. Cô đã chạy đến ôm lấy bác Nha. Anh ghen với bác Nha mặc dù bác là phụ nữ. Nhưng anh đã giúp cô rất nhiều cô không thèm ôm anh lấy một cái

- Ayo, lâu lắm rồi cháu không đến. Hôm nay bác có món mới. Tính cho cháu nếm thử. Cháu có phúc lắm đấy.

- Wa thật vậy sao. Vậy cháu vào trong kia ngồi. Bác lấy cho cháu 20 xiên dê nướng, một phần sườn nướng, à với cả ba chỉ bò và dạ dày bò nữa ạ

- Được được cháu ngồi đi.

- Anh còn đứng đó làm gì mau vào đây.

Sự xuất hiện của anh khiến cả quán trầm trồ. Soái ca mặc áo sơ mi quần tây nhìn thật sang trọng lịch lãm, khôi ngô, tuấn tú. Nhưng lại bước vào quán vỉa hè tầm thường này. Anh bước đến bên cạnh cô, ngồi xuống ghế. Nói với cô

- Sao em gọi ít thế? Có đủ ăn không?

Cô ăn nhiều như thế mà anh chê ít. Thật ra tính tình ham ăn của cô ít ai biết được, chỉ có người trong nhà biết. Nhưng vì anh đã từng ở cùng cô vào kiếp trước nên tật xấu nào của cô anh cũng biết tất.

- Không sao, hôm nay ăn bấy nhiêu đó thôi- cô ngại ngùng nói

Món ăn được đưa ra. Món nào món nấy thơm nực nồng. Trước giờ anh chưa từng ăn ở quán vỉa hè lần nào, kể cả kiếp trước cũng vậy. Nhưng cứ hễ cô đưa gì cho anh anh đều đớp tất. Anh cảm thấy món gì cũng thật ngon.

Sau khi ăn xong cả hai tính tiền ra về. Anh nhanh chóng chở cô về nhà. Đến trước cửa. Anh xuống xe mở cửa cho cô. Ôm cô nói

- Em vào nhà, đi tắm rồi nhanh chóng đi ngủ. Không được thức khuya. Mai là cuối tuần, anh sẽ đến ra mắt ba mẹ em.

- Được.

Cô hôn lên mà anh rồi nhanh chóng chạy vào nhà. Anh hết sức bất ngờ về hành động đáng yêu này của cô. Anh cứ thế đứng trước nhà cô nhúng nhảy gần 10 phút đồng hồ. Còn mấy cô giúp việc thì cứ tưởng anh là người bị tâm thần.

Nhớ bỏ phiếu và like. Cảm ơn rất nhiều


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui