Sáng hôm nay trời khá lạnh, vì đã cuối thu rồi., dòng người trên đường đi lại cũng ít hơn. Hàn Mạc nhìn xung quanh lề đường, sau đó kéo cô đặt lên đùi mình, anh đặt khuôn mặt tú của mình lên vai cô.
Hạnh Nhi mặt đỏ như gấc đẩy anh ra, tìm cách quay về ghế phụ
- " Anh buông em ra, đang ở ngoài đường mà "
Hàn Mạc nghe nói càng siết chặt cô hơn, anh dùng mặt mình xoa xoa vào cái cổ trắng ngần của cô, tham lam hít lấy mùi hương quen thuộc.
Vùng vẫy không được, cô nhanh chóng cúi xuống cắn phập vào tay anh, nhanh chóng để lại những dấu răng xinh đẹp.
Anh nhíu nhíu mày..
- " Xem ra phải trừng phạt cáu miệng nhỏ này, để sau này không đi cắn người được nữa "
Hạnh Nhi vẫn vùng vẫy trong vô vọng, lỡ như có ai nhìn thấy chắc mai lên báo trang nhất mất.
- " Thả em...ưm.."
Lời kế tiếp chưa kịp nói đã nhanh chóng bị Hàn Mạc nuốt vào
Cô cố gắng đẩy anh ra nhưng càng đẩy anh càng tiến tới.
- " Em dám cắn anh, anh sẽ hôn cho đến khi môi em sưng lên thì thôi "
Hạnh Nhi lúc đầu còn cố gắng đẩy anh ra vì đây là ở trên xe, và giữa khu phố thế này, không khéo bị phát hiện mất. Nhưng cô làm cách nào cũng không thoát ra được, còn bị anh vừa hôn vừa cắn đến thở không ra hơi..
Cô vừa ấm ức vừa xấu hổ, vừa hối hận, giá như lúc nãy không cắn anh ta.
Nụ hôn vừa mạnh mẽ, vừa dịu dàng quấn quít lấy nhau, say mê đắm chìm một lúc anh mới quyến luyến bỏ ra, nhưng anh vẫn không tha cho cô, mổ nhẹ từng cái lên môi cô.
Sau một lúc anh đặt cô trở về ghế phụ, ân cần nói..
- " Chúng ta đi ăn sáng, chiều về sẽ xử em sau.."
Hạnh Nhi xấu hổ quay người ra cửa sổ, chẳng thèm nói một câu với anh, giận dỗi chẳng muốn nhìn mặt anh.
Thấy cô vừa xấu hổ vừa giận dỗi, anh nhanh chóng chở cô đi ăn sáng,
Sau khi ăn sáng xong, anh nhận được điện thoại của Ngô quản gia ở nhà lớn..
Giọng Ngô quản gia không vui cũng chẳng buồn..
- " Nhị thiếu gia, lão gia cho gọi cậu về.."
- " Được "
- ------
Tại biệt thự lớn Hàn gia
Hôm nay không chỉ có anh được gọi về, mà còn có cả Hàn Lâm..Từ lúc vào nhà Hàn Lâm luôn nhìn anh với con mắt phẫn nộ, lần trước ở khách sạn hắn ta vẫn chưa thể quên được.
Ngô quản gia xét thấy cục diện căng thẳng liền nhanh chóng bước tới.
- " Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia, Lão gia đang đợi hai người ở trên thư phòng ạ "
Hàn Lâm không thèm đếm xỉa tới Ngô quản gia, phất tay áo sải chân lên lầu.
Hàn Mạc khẽ gật đầu với Ngô quản gia rồi cũng đi lên thư phòng.
Trong thư phòng, sắc mặt Hàn lão gia ngày càng tiều tụy hơn, có vẻ như thuốc của Hàn Lâm cho ông sử dụng hằng ngày rất có tác dụng, không mấy chốc ông ta sẽ tàn phế.
Hàn Lâm và Hàn Mạc ngồi nghiêm chỉnh trước mặt Hàn lão gia, tay ông run run nâng chén trà lên miệng. Trước mặt là hai người con trai của ông nhưng hai đứa này không giống nhau chỗ nào cả, ngay cả người bình thường cũng có thể thấy.
Hàn Mạc phong thái trang nghiêm, ngồi thẳng lưng, ưỡng ngực, mắt luôn luôn nhìn thẳng vào đối phương, nhìn vào là thấy anh toát lên vẻ sang trọng, kiêu ngạo của một bậc đế vương.
Còn Hàn Lâm thì tuy có gương mặt thư sinh nhưng ánh mắt thì như một con rắn độc, vừa mưu mô vừa nguy hiểm, hắn ta cũng có nhiều tật xấu như hay rung đùi, ngoáy mũi, đó là phong thái không cần thiết của một người quýs tộcs..
Hàn lão gia quan sát một lượt rồi đặt chén trà trên tay mình xuống.Không nhanh không chậm cất giọng..
- " Có lẽ đã đến lúc ba nên quyết định người kế thừa sản nghiệp Hàn gia rồi, cơ thể của ba ngày càng yếu ớt, phải nhanh chóng chọn ra người kế vị "
Hàn Lâm khẽ nhếch miệng nhưng rất nhanh che giấu đi, đúng vậy hắn ta sẽ giành lấy tất cả thứ này, trong khi hắn còn không có quan hệ máu mủ với ông già này, nhưng ai nghĩ lão ngu ngốc thế chứ.
Hàn lão gia im lặng một chút rồi nói tiếp.
- " Cả hai con đều tài giỏi, nhưng người kế vị thì chỉ có một, giờ ta sẽ cho mỗi đứa quản lí một chi nhánh của ta ở Anh. Hãy cố gắng làm việc thật chăm chỉ và"..
Ông dừng lại đưa cho hai người hai sấp văn kiện.
- " Ai đấu thầu được dự án này của IC, chiếc ghế chủ tịch sẽ là của người đó "
Nghe đồn rằng chủ tịch Robert Diniel rất khó tính, ngay thẳng, ông ta không thích sử dụng những quy tắc ngầm dơ bẩn. Đấy chính là sự công bằng ông dành cho hai người con trai.
- " Hãy thể hiện cho thật tốt "
Nghe ông nói xong Hàn Lâm trong người hừng hực ý chí đắc thắng, đúng vậy hắn ta sẽ có kế hoạch. Suy nghĩ một hồi hắn xoay lưng đi ra ngoài.
Hàn Mạc vẫn ngồi đó thưởng thức chén trà, lúc anh định đứng dậy thì Hàn lão gia cất giọng..
- " Vị hôn thê của con, ngày nào đó đưa về đây, ba muốn gặp mặt đứa nhỏ ấy."
Hàn Mạc nghiêm túc đáp lại
- " Dĩ nhiên rồi "
Ông áy náy nhìn Hàn Mạc rồi nói với giọng đầy khổ sở
- " Ba biết con và mẹ còn giận ta nhưng ta rất nhớ mẹ con "
Anh ánh mắt nhìn xa xăm, đứng dậy cúi đầu chào tạm biệt không quên nói với ông..
- " Nếu như ba hối lỗi thì bây giờ vẫn chưa hẳn là muộn."
Đúng vậy, tuy ông không làm chuyện gì có lỗi với mẹ con anh, nhưng vì mưu kế của Mạc Quyền- mẹ Hàn Lâm nên ông mỗi ngày sống trong nỗi dằn vặt lương tâm.
Hàn Mạc cũng không hề biết những chuyện này, chung quy đó là câu chuyện lúc trước khi anh được sinh ra. Cho dù có trọng sinh trăm ngàn lần, anh cũng không thể nào ngăn cản được.
- ---
Xin lỗi các bạn vì 2 tháng không ra chap, thật sự vì mình có lý do riêng cho sự chậm trễ này. Xin lỗi và mong các bạn bỏ phiếu nhiều nhiều. Yêu Yêu