Tổng Giám Đốc Truy Thê Bị Từ Chối 99 Lần


Hứa Cát Anh nhìn Đường Hoài An, điềm nhiên mỉm cười, giống như không có đặt chuyện này vào trong lòng, nhưng đôi là nơi có thể truyền đạt ý nghĩ của con người nhất, Đường Hoài An thông qua ánh sáng tối mờ, vẫn nhìn thấy được một tia đố kỵ trong mắt của Hứa Cát Anh.

Người phụ trước trước mắt này, cô và cô ta quen biết rất nhiều năm rồi, bắt đầu từ lúc đi học thì cô thường xuyên đi theo bên cạnh chị gái Đường Gia Hân, thật ra bọn họ không hề hiểu đối phương, chỉ là vì do Đường Gia Hân và Mạc Tư Quân cho nên mới qua lại nhiều năm như vậy.

“Tôi cũng nói rồi tôi sẽ không làm gì cô, cô yên tâm không tốt sao? Hay là nói--”
Ánh mắt của Hứa Cát Anh trở nên càng sắc bén cũng càng rợn người: “Cô đang sợ tôi?”
Đường Hoài An cười lạnh một tiếng, ánh sáng trong mắt vô cùng sáng trong bóng tối, cô bình tĩnh mở miệng.

“Cô nghĩ nhiều rồi, tôi không phải là sợ cô, nếu như tôi thật sự sợ cô, tôi bây giờ cố sống cố chết cũng phải nghĩ cách tách xa cô ra sau đó lập tức quay về bên cạnh Mạc Tư Quân.

Tôi nếu như nhớ không sai, cô đã từng chính miệng nói trước mặt tôi phải có được trái tim của Mạc Tư Quân, tôi bây giờ đã mang thai con của anh ấy, tổ ấm gia đình của chúng tôi trở nên càng hoàn chỉnh hơn, cho nên tôi dựa vào đâu phải cho bất cứ cơ hội tổn hại tôi và đứa trẻ trong bụng tôi chứ?”
Mặc kệ nói thế nào, tâm tư sâu trong nội tâm Hứa Cát Anh cuối cùng bị Đường Hoài An nhìn thấy rồi, trong lòng cô ta dấy lên một cỗ lửa giận muốn bóp chết người phụ nữ bên cạnh mình.

“Đường Hoài An, cô rốt cuộc dựa vào đâu mà có tự tin như này? Ba mẹ cô chết sớm, chị gái bị bại liệt, người đàn ông của cô cũng không yêu cô, cô rốt cuộc là ỷ vào cái gì chứ?”
Đường Hoài An nghe ra hận ý trong lời Hứa Cát Anh, trong lòng lập tức vụt qua một chút căng thẳng, cô không có ngờ Hứa Cát Anh lại nhắc tới nỗi đau cô không thể chịu đựng được, cô lập tức nổi giận: “Tôi rốt cuộc ỷ vài cái gì hoàn toàn không có liên quan gì đến cô, nhưng tôi cảm thấy tôi suy cho cùng có phúc hơn cô, cô nghĩ xem người ba Hứa Quang Khải của cô, vì lợi ích thương nghiệp của mình, vậy mà lại tàn nhẫn xem cô là mồi nhở quăng ra cho mạo danh tiểu tam của Mạc Tư Quân, cô thì có chỗ nào tốt chứ?”

Hứa Cát Anh lập tức thay đổi sắc mặt, đang muốn mở miệng phản bác thì lại bị lời Đường Hoài An sắp nói ra cắt ngang.

“Cô nếu như cảm thấy tôi đáng thương, vậy cô còn đáng thương hơn tôi.


Ở trong thế giới của người trưởng thành, nói một người đáng thương chắc là lời lẽ ác độc nhất, Đường Hoài An nhìn như không có sức công kích gì, nhưng có lúc lại rất hiểu lòng người.

Hứa Cát Anh cũng sớm đã bị câu nói này chọc tức, cảm thấy trong lòng nhen nhóm một ngọn lửa, không phát ra được sự không vui: “Cô---”
“Hai vị phía trước có thể nhỏ tiếng một chút không, vợ tôi đang ngủ đó, còn ồn ào nữa tôi sẽ gọi tiếp viên!”
Ghế ngồi của Hứa Cát Anh bị vỗ mạnh cảnh báo, hai người quay người lại, người vừa nói chuyện là một người đàn ông, vẻ mặt cực kỳ bất mãn.

Bọn họ cũng không nói chuyện, Đường Hoài An và Hứa Cát Anh đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đều tràn ngập sự khinh thường với đối phương.

Đường Hoài An có hơi nản, không phải vì vừa rồi bị Hứa Cát Anh mỉa mai châm chọc một hồi, mà là vì cô cảm thấy tâm tính của mình dần dần sinh ra một chút thay đổi.

Cô trước đây là một người rất lịch sự và có đạo đức, nhưng bây giờ lại bị Hứa Cát Anh dẫn mũi, tức đến mức cãi nhau ở trên máy bay.


Thật là không nên, Đường Hoài An vừa nghĩ vừa đeo bịt mắt chuẩn bị đi ngủ, cho dù chuyến công tác này rất đặc biệt, cô cũng phải bảo đảm có trạng thái tinh thần và trạng thái ngủ nghỉ tốt.

8h5p’ tối, máy bay cuối cùng đã hạ cánh, lúc mở điện thoại ra trái tim của Đường Hoài An cuối cùng cũng hạ xuống, cô phát hiện lòng bàn tay của mình đều là mồ hôi.

Trong mấy tiếng trên máy bay, Đường Hoài An thật ra căn bản không có ngủ, bởi vì cô không dám ngủ, Hứa Cát Anh giống như ác ma ngồi ở bên cạnh, cô làm sao mà ngủ được? Cho nên cả chuyến bay cô đều cảnh giác động tĩnh ở bên cạnh, dù sao hai người bọn họ ở trên độ cao vạn mét, nếu như Hứa Cát Anh thật sự làm cái gì với cô, cô căn bản không tìm được bất kỳ sự giúp đỡ gì.

Tuy Đường Hoài An căn bản không có định để ý chuyện báo bình an mà Mạc Tư Quân nói trong tin nhắn, nhưng vừa nghĩ tới cuộc đầu đầu sặc mùi thuốc súng đó của mình và Hứa Cát Anh thì cô cảm thấy sợ, có lẽ! Từ tình hình hiện nay thì thấy, để Mạc Tư Quân bất cứ lúc nào cũng biết tình hình của mình cũng chưa chắc không phải là một chuyện tốt, không phải bởi vì cô tin tưởng anh muốn dựa vào anh, mà là vì đứa bé trong bụng.

Mạc Tư Quân bất cứ lúc nào cũng biết động tĩnh của cô, đối với Hứa Cát Anh mà nói ít nhất cũng là một cảnh cáo.

Vì thế, Đường Hoài An ở trước mặt Hứa Cát Anh ấn gọi cho Mạc Tư Quân.

“Alo, tôi đến rồi.



“Khá nhanh đấy.


Đường Hoài An mặt mày không chút cảm xúc, nói với âm lượng cô chắc chắn Hứa Cát Anh có thể nghe thấy: “Ừ, mấy ngày này tôi sẽ dựa theo yêu cầu của anh báo cáo tình hình tôi ở bên này cho anh bất cứ lúc nào, anh nhớ chú ý điện thoại.


Mạc Tư Quân ở đầu bên kia cảm thấy có hơi nực cười, trong giọng điệu của anh mang theo sự mỉa mai: “Tôi chỉ bảo cô đến nơi thì gọi điện cho tôi, không bảo cô bất cứ lúc nào cũng phải báo cáo tình hình cho tôi, cô nghĩ vị trí của mình quá cao rồi?”
Tuy Đường Hoài An có thể từ trong giọng điệu của Mạc Tư Quân nghe ra ý mỉa mai, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được mà nhói đau, phải, trước đây là cô đặt vị trí của mình ở quá cao, cô tưởng rằng Mạc Tư Quân đối với cô cuối cũng sẽ khác, nhưng bây giờ xem ra, giống như một trò đùa.

Đường Hoài An liếc nhìn Hứa Cát Anh ở bên cạnh, nói với điện thoại: “Anh cũng không cần quá nhớ tôi, không đến 5 ngày thì trở về rồi, được, cúp máy đây.


Sau khi nói xong câu này, Đường Hoài An lập tức cúp máy, sau đó cô mới phát hiện tay của mình đang run rẩy, đây là lần đầu tiên, cô chủ động nói những lời ám muội như này với Mạc Tư Quân.

Mạc Tư Quân nghe tiếng cúp máy truyền đến từ trong điện thoại, độ ấm trên mặt lập tức hạ xuống, nghe thấy đằng sau truyền đến những tiếng xì xào nói chuyện riêng, anh quay đầu liếc nhìn phòng họp rộng lớn: “Các người rất rảnh sao?”
Chỉ một câu này, cả phòng họp lạnh đến mức giống như hầm băng, tất cả mọi người đều lập tức im miệng.

Vị tổng giám đốc lạnh lùng này, khi cuộc họp diễn ra được một nửa thì ném lại tất cả mọi người nghe điện thoại tại chỗ, xem ra đối phương chắc chắn là người có địa vị rất cao!

Mạc Tư Quân ở cách xa mấy ngàn km không nhịn được mà phỉ nhổ trong lòng người phụ nữ này có đức hạnh gì không biết.

Bên cạnh truyền đến một tiếng cười lạnh, Đường Hoài An không cần nghĩ cũng biết là ai phát ra.

Cô thật ra rất rõ mình là một người như thế nào, thứ như hư vinh là đặc tính của một người phụ nữ, Đường Hoài An cũng không ngoại lệ, cô thừa nhận, những lời vừa rồi nói trong điện thoại với Mạc Tư Quân thật ra là vì cố ý chọc tức Hứa Cát Anh.

Không biết tại sao, tâm trạng của Đường Hoài An càng trở nên tốt hơn, bởi vì nói là đi công tác, nhưng thật ra căn bản không có chuyện quá phức tạp rắc rối cần phải đi làm, thành phố C tuy không có lớn như thành phố Đường Hoài An đang sống, nhưng cũng rất phồn hoa, cho nên không có tàu xe thô sơ như trong tưởng tượng.

Thời gian trôi qua hai ngày Đường Hoài An mới biết, thì ra cái gọi là công tác lần này chẳng qua chỉ là để cô và Hứa Cát Anh học tập cách đàm phán, chủ yếu là liên quan đến thiết kế váy cưới, trong đó đã mời rất nhiều bậc thầy thiết kế, cũng coi như đã tích lũy kinh nghiệm.

Đường Hoài An căn bản không có ngờ cái gọi là công tác vậy mà lại nhẹ nhàng như vậy, thời gian trôi qua rất nhanh, nhưng trong lòng cô vẫn không buông lỏng cảnh giác với Hứa Cát Anh, loại địa phương xa lạ này, cô không muốn cho Hứa Cát Anh cơ hội hại mình.

Điều khiến người ta vô cùng bất ngờ là chuyện đi này Hứa Cát Anh quả thật không có làm ra chuyện gì, điều này ngược lại khiến trong lòng Đường Hoài An càng thấp thỏm.

5 ngày sau, chuyến công tác đã kết thúc, hai người rời khỏi thành phố C.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận