Tổng Giám Đốc Truy Thê Bị Từ Chối 99 Lần


Từ sau khi xảy ra chuyện ở trên núi Vân Mục, chỉ cần là ở biệt thự nhà họ Mạc, Đường Hoài An và Mạc Tư Quân gần như chưa từng nói chuyện với nhau.

Nhưng mà tình huống tối nay lại khác, ông cụ Mạc muốn trở về thăm bọn họ, còn có vợ của Mạc Thương Hải, cũng chính là mẹ kế của Mạc Tư Quân, Hoa Dung.
Mấy năm gần đây tình trạng sức khỏe của ông cụ Mạc càng ngày càng kém, thế là Mạc Thương Hải đặt mua biệt thự chuyên dùng để dưỡng lão cho ông ở Hoài Viên, hoàn cảnh nơi đó trong lành, cũng có bác sĩ tư nhân chuyên nghiệp chăm sóc.

Nhưng mà trong lòng của ông cụ Mạc vẫn thường xuyên mong nhớ chuyện cháu trai cả Mạc Tư Quân của mình có con không, cho nên, cách một đoạn thời gian sẽ về biệt thự nhà họ Mạc một chuyến, cũng coi như là gõ chuông nhắc nhở hai người trẻ tuổi.
Buổi chiều, chị Trần nhận được điện thoại, nói là tám giờ tối nay ông cụ Mạc sẽ đến nhà, Mạc Tư Quân và Đường Hoài An dọn dẹp một phen để chào đón ông cụ.
Trên bàn ăn to như thế, mặc dù ông cụ Mạc ở phía đối diện đã có mái tóc hoa râm, nhưng mà vẫn có khí thế không giận tự uy, hai người Mạc Tư Quân và Đường Hoài An không thể không giả vờ như là mình vẫn bình thường.

Trên bàn cơm tối nay, hai người nói chuyện với nhau đều không lộ ra bất cứ một tia cảm xúc nào với đối phương.
Chỉ là ngầm hiểu lẫn nhau.
Ông cụ Mạc ho khan vài cái, sắc mặt đã không phải rất dễ nhìn, ông nhìn Mạc Tư Quân: “Liên quan đến chuyện Hoài An bị sảy thai, ông đã xem tin tức rồi.”
Lời vừa mới nói ra khỏi miệng, hai người đều giật nảy cả mình, Mạc Tư Quân hơi nhíu mày một chút.


Kể từ khi chuyện Đường Hoài An sảy thai bị truyền thông đưa ra ánh sáng, Mạc Tư Quân đã sử dụng rất nhiều cách và vật lực để ngăn chặn thông tin bị lan truyền, mà những công ty truyền thông nhận tiền cũng không dám không nghe theo ý của tổng giám đốc tập đoàn Mạc thị thêm nữa là ông cụ Mạc vẫn luôn ở trong Hoài Viên, rốt cuộc là ông biết chuyện này bằng cách nào vậy chứ?
Mạc Tư Quân như có điều suy nghĩ, hoàn toàn không chú ý đến ông cụ, tay của Mạc Uy gõ gõ trên mặt bàn, những người ở đây ngoại trừ Mạc Tư Quân vẫn có vẻ mặt bình tĩnh, những người khác đều bị giật mình.
“Mạc Tư Quân, con làm chồng kiểu gì vậy hả? Bọn con đã kết hôn hai năm rồi, vất vả lắm Hoài An mới có thể mang thai, nhưng mà lại bị sảy thai, con nói xem con đã hoàn thành nghĩa vụ của một người chồng như thế nào?”
Lần này nổi giận, ông cụ không kiềm chế được mà ho khan, Hoa Dung ngồi bên cạnh nhẹ nhàng vuốt lưng để ông nhuận khí.

Mạc Tư Quân lặng lẽ liếc nhìn, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Hoa Dung, bàn tay của người kia đang phủ ở trên lưng của Mạc Uy đột nhiên dừng lại, trong ánh mắt lại hơi co rúm, nhỏ đến mức rất khó nhìn thấy.
Một ánh mắt nhỏ xíu như thế này, Mạc Tư Quân vẫn có thể nắm bắt được.

Đường Hoài An ngồi ở bên cạnh nhìn bầu không khí có vẻ không đúng trước mặt, nhớ tới mặc dù đến bây giờ Mạc Tư Quân vẫn không thích mình, nhưng mà vị ông cụ Mạc này đối xử với mình rất tốt, thậm chí kể từ sau khi cô kết hôn với Mạc Tư Quân, lần nào ông cũng xem mình như là cháu gái ruột mà đối xử.
Đường Hoài An lo lắng nếu bầu không khí vẫn luôn căng cứng như thế, trạng thái của ông cụ Mạc sẽ càng ngày càng không tốt, đến lúc đó, nếu như xảy ra vấn đề gì lớn thì phiền phức rồi.
Đường Hoài An suy nghĩ trong lòng một lúc, cô lên tiếng.
“Ông nội, ông đừng có tức giận mà, cháu...!với Tư Quân vẫn còn trẻ, sau này vẫn còn có rất nhiều cơ hội.


Hơn nữa lần này sảy thai cũng không phải là trách nhiệm của một mình anh ấy, cũng là bởi vì cháu không cẩn thận, không xem việc mang thai là một chuyện quan trọng.”
Ngữ khí của Đường Hoài An rất ôn hòa, nói đến nỗi một giọt nước cũng không lọt.

Mạc Tư Quân liếc mắc nhìn cô một cái, lúc nhìn về phía ông cụ, phát hiện biểu cảm âm trầm trên mặt của ông đã hòa hoãn hơn rất nhiều, trong lòng của Mạc Tư Quân không khỏi trở nên lạnh lẽo.
Mạc Uy gật đầu, biểu thị tán thành với lời nói của Đường Hoài An, chỉ là trong giọng nói vẫn không hề che giấu được vẻ trách cứ: “Sảy thai là chuyện lớn, lần này hai đứa bọn cháu đều có lỗi, phải chỉnh đốn lại cho thật tốt, lần sau không thể xuất hiện tình trạng như vậy nữa, có nghe rõ chưa?”
Đường Hoài An miễn cưỡng nở nụ cười, nhẹ gật đầu.
Không nghe thấy cháu trai cả của mình trả lời, gương mặt của ông cụ Mạc trầm xuống, nhìn về phía Mạc Tư Quân, giọng điệu cứng rắn hơn mấy phần: “Còn cháu thì sao?”
Trong đôi mắt của Mạc Tư Quân không có cảm xúc, chỉ lạnh nhạt phun ra một chữ: “Vâng.”
Thái độ lạnh lẽo cứng rắn khơi dậy sự bất mãn của ông cụ Mạc: “Chắc là trong khoảng thời gian này cháu ở công ty cũng cảm nhận được áp lực đúng không? Nhóm cổ đông già của Mạc thị, ông biết là tính tình của cháu vẫn luôn kiêu ngạo, chắc hẳn không đồng ý bị đám cổ đông già đó ngán tay ngán chân trong thời gian dài.

Vẫn là câu nói lần trước, chỉ cần cháu sinh cho ông một đứa cháu trai mập mạp, ông sẽ không nói hai lời mà giao tất cả các cổ phần của tập đoàn Mạc thị cho cháu.”

Đường Hoài An giật mình, cô cố gắng kiềm chế không cho mắt mình nhìn về phía Mạc Tư Quân, trước kia cô đã dưỡng thành thói quen, chỉ cần có người nào nói tới chuyện liên quan tới Mạc Tư Quân thì kiểu gì cô cũng sẽ không hề do dự mà di chuyển sự chú ý của mình đến đó.
Nhưng mà bây giờ thì khác, Mạc Tư Quân đối xử với cô bằng thái độ đó, cô có lý do gì để quan tâm anh cơ chứ?
Đường Hoài An không muốn quên đi đau đớn của vết sẹo đã lành, huống hồ gì với sẹo trên người mình vẫn còn chưa lành, mãi mãi cũng không lành.
Lúc này, Hoa Dung ngồi ở bên cạnh vẫn không lên tiếng, đột nhiên lại mở miệng nói.
“Tư Quân, Hoài An, dì tin tưởng là bọn trẻ các con đều hiểu rõ lí lẽ.

Mấy năm gần đây sức khỏe của ông nội càng ngày càng không tốt, tâm nguyện lớn nhất hiện tại của ông ấy là hi vọng cháu có thể có con, cho nên, nhất định đừng để ông ấy thất vọng.”
Ông cụ Mạc lại ho khan vài tiếng, dưới ánh đèn đang chiếu rọi, quả đầu với mái tóc hoa râm càng nhấn mạnh vẻ già nua và suy yếu của ông.
Giọng nói của mình vừa mới dứt, ánh mắt lạnh lùng của Mạc Tư Quân nhìn về phía bà ta: “Chuyện của tôi không có liên quan gì với dì.”
Mặc dù năm nay Hoa Dung đã gần năm mươi tuổi, nhưng mà làn da cùng với dáng người được bảo dưỡng rất tốt, cả người trông tràn đầy sức sống.

Nhìn đứa con riêng ngồi chếch đối diện với mình, cho đến bây giờ bà ta với anh gần như là chưa từng có bất cứ trao đổi gì với nhau, nhưng mà dù sao thì mẹ ruột của anh đã qua đời bảy năm rồi, bây giờ mình mới chính là bà Mạc.
Hoa Dung cảm thấy là chuyện tối ngày hôm nay, hoặc ít hoặc nhiều gì mình cũng nên nói lời nào đó.
Nhưng mà bà ta không ngờ tới là Mạc Tư Quân lại không cho bà ta thể diện.
Trong lòng của Hoa Dung dâng lên một cơn lửa giận, nhưng mà trở ngại tình hình cho nên không phát tiết, ngược lại là ông cụ Mạc lại đập tay lên bàn.

“Mất dạy! Tại sao lại có thể nói chuyện với dì của cháu như vậy!”
Đường Hoài An thấy tình hình như vậy cũng ngây ngẩn cả người, hoàn toàn không biết nên có phản ứng gì, trong vô thức quay đầu nhìn về phía Mạc Tư Quân ở bên cạnh.
Hai tay của anh chấp lại đặt ở bên môi, trông có vẻ yên tĩnh, nhưng mà lại mang theo một sự âm trầm.

Đường Hoài An hiểu rõ anh, lúc Mạc Tư Quân vô cùng phẫn nộ thì bình thường sẽ làm hai động tác, một là hút thuốc, còn cái khác là như hiện tại.
Cô nín thở.
Mạc Tư Quân chậm rãi để tay xuống, ánh mắt nhìn về phía Hoa Dung rét lạnh giống như dao băng, hung hăng đâm vào trong lòng của bà ta: “Ông cũng đã nói bà ta là dì, đối với cháu mà nói chính là một người ngoài.

Cháu chỉ nói một lần này thôi, chuyện của cháu không cần bất cứ người ngoài nào nhúng tay vào.”
Nói xong câu đó, Mạc Tư Quân liền đứng dậy đẩy ghế ra đi lên trên lầu.
Lúc đi được một nửa, âm thanh nổi giận của ông cụ Mạc vang lên trong phòng khách to lớn: “Mẹ của cháu đã qua đời bảy năm rồi!”
Toàn bộ không gian đều trở nên yên tĩnh, ngay cả một cái kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
Chân của Mạc Tư Quân vừa mới đạp lên bậc thang đầu tiên, bóng lưng cao lớn của anh sững lại một chút, Đường Hoài An không biết có phải là mình đã nhìn lầm rồi không, vậy mà cô lại cảm thấy bóng lưng của Mạc Tư Quân thoáng đơn côi.
Anh không nói câu nào nữa, trực tiếp đi lên lầu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận