Tổng Giám Đốc Truy Thê Bị Từ Chối 99 Lần


CHƯƠNG 176
Sau khi cúp máy, Đường Hoài An nâng tay lên xem đồng hồ, đã đến thời gian tan ca, cô không hề do dự mà xách túi đi ra ngoài.

Trên đường cô lái xe rất chậm, lần trước bị Mia tìm người bắt cóc, xe của Đường Hoài An bị mấy người đàn ông đó đâm nát rồi, vì thế cô dứt khoát đổi một chiếc xe mới cho nên lái không quen lắm.

Nhưng ở trong tình cảnh như này, ngay cả chính cô cũng không chắc mình lái xe chậm như vậy rốt cuộc là vì lái chưa quen, hay là sợ lát nữa sau khi gặp được bác sĩ Lục anh ta sẽ nói ra câu trả lời mà cô không muốn nghe.

Dần dần, bàn tay siết chặt vô lăng đến toát mồ hôi, chiếc xe của Đường Hoài An cuối cùng cũng dùng ở cửa bệnh viện, đoạn đường đi tới văn phòng của bác sĩ Lục mỗi một bước đều giống như giẫm vào tai nhọn.


“Đến rồi sao?” Bác sĩ Lục nhìn thấy Đường Hoài An đẩy cửa bước vào.

Đường Hoài An ngồi trên chiếc ghế ở đối diện anh ta, nói thẳng vào vấn đề: “Bác sĩ Lục, tôi mang thai rồi, tôi muốn biết dựa theo tình trạng cơ thể của tôi, tôi có khả năng sinh đứa trẻ ra hay không?”
Bác sĩ Lục dừng động tác quay bút, anh ta có hơi ngạc nhiên: “Cô mang thai rồi sao?”
Đường Hoài An kiên định gật đầu.

Bác sĩ trầm ngâm một lát, biểu cảm trên mặt nhìn trông rất nghiêm trọng: “Cô Đường, thật ra không cần tôi nói cô chắc cũng biết, từ sau khi cô được chấn bệnh chính xác thái độ phối hợp chữa trị của cô rất tệ, tôi trước giờ chưa từng gặp bệnh nhân nào không có trách nhiệm với sức khỏe của mình như cô, nhưng tôi là bác sĩ, có quyền nói cho bệnh nhân của tôi biết tình trạng thật nhất.


Đường Hoài An nghiêm túc gật đầu, cô lúc này mới phát hiện hai tay để ở trên chân của cô vậy mà đang run rẩy.

Bác sĩ Lục nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi mở miệng nói: “Hai chọn một, tình trạng cơ thể của cô bây giờ không cho phép cô sinh con, nếu như cưỡng chế sinh sẽ rất có khả năng nguy hiểm đến tính mạng, hơn nữa chúng ta vẫn không biết sau đó bệnh tình của cô liệu có ác hóa không, đó là kết quả tồi tệ nhất—”
“Nói trực tiếp hơn… cô chỉ có thể từ bỏ đứa trẻ này.

” Giọng điệu của bác sĩ Lục rất bình tĩnh, anh ta là bác sĩ, nên làm sao không để cảm xúc của mình lây sang bệnh nhân.


Ánh mắt của Đường Hoài An đờ đẫn, giống như một bức tượng yên tĩnh, giương mắt nhìn cơ thể và linh hồn của mình bị dụng cụ sắc bén đâm xuyên đến tan thành tro bụi.

Đối mặt với sự trách móc và lời giải thích của bác sĩ Lục, cô hoàn toàn không muốn phân bua, lần thứ hai Đường Hoài An bắt đầu hối hận vì sự lựa chọn của mình.

Lần đầu tiên là vì một lòng một dạ ngốc nghếch yêu Mạc Tư Quân mà gả cho anh, sau khi kết hôn lại phải chịu đủ mọi ghẻ lạnh.

Cảm giác hối hận giống như một quả bóng bay bị thổi to, chật kín cả lồng ngực, cô hối hận lúc đầu tại sao không nghe lời của bác sĩ Lục và Phó Tùng Lâm cố gắng nằm viện tiếp nhận điều trị, như thế nói không chừng đứa bé trong bụng có thể đến với thế giới này, chứ không phải giống như bây giờ, chỉ có thể làm một phôi thai bị lựa chọn.

Vừa mở miệng, giọng nói của cô vỡ vụn mà run rẩy: “Nếu như… tôi kiên trì sinh đứa trẻ này, tôi có phải sẽ chết không?”
Bác sĩ Lục nghiêm túc nhìn vào mắt của Đường Hoài An: “Nếu như không kịp thời tìm được gan thích hợp và cấy ghép thành công…”

Anh ta không có nói tiếp nữa, nhưng Đường Hoài An đã hiểu rõ.

Cô không biết mình rời khỏi bệnh viện như thế nào, trên đường, tâm trạng của Đường Hoài An cực kỳ bình tĩnh, mãi đến lúc đóng cửa xe lại, mọi âm thanh bên ngoài bị ngăn cách ở ngoài, trong hầm để xe rất trong trải, sự yên ắng bủa vây Đường Hoài An, cô cuối cùng đã bật khóc.

Từng tiếng khóc ẩn chứa sự đau buồn và đau khổ vang vọng trong không gian nhỏ hẹp trong xe, Đường Hoài An gục trên vô lăng, khóc đến xé ruột xé gan…
Tuy trong hai năm kết hôn này Đường Hoài An thường xuyên vì sự tổn thương của Mạc Tư Quân mà không biết đã khóc bao nhiêu lần, nhưng hôm nay, cô thật sự cảm thấy đau đớn khi thứ mình trân quý nhất sắp bị cướp đi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận