CHƯƠNG 202
Con ngươi Mạc Tư Quân mất đi tia sáng: “Người phụ nữ của tôi mang thai, lại sảy thai, tôi đương nhiên phải làm rõ đứa bé là của ai.
”
Đường Hoài An rốt cuộc nghẹn ngào nói không ra lời, cảm giác này khó chịu như chìm nước, cô luôn cho rằng Mạc Tư Quân chỉ đơn thuần không muốn cô mang thai con của anh mà thôi, nhưng điều cô không nghĩ tới là bây giờ anh lại hoài nghi lai lịch của đứa bé cô đánh mất, giờ phút này, trái tim cô lạnh như băng.
“Cho nên…anh bây giờ hoài nghi đứa bé này không phải của anh sao?”
“Mỗi lần tôi cùng em đều dùng biện pháp, tôi không biết em có khả năng gì mang thai.
” Giọng người đàn ông rất bình tĩnh, không chút phập phồng, nhưng Đường Hoài An nghe lại như một nhát dao sắc bén hung hăng đâm vào trái tim cô.
Cuối cùng, sự kiên nhẫn của anh đã hao phí hết trong sự trầm mặc dài dặc của hai người, từ giây phút xảy ra chuyện ở nghĩa trang, trong lòng anh đã nghẹn đầy các câu hỏi không kịp chờ đợi muốn hỏi cô, nhưng gần bốn mươi tám tiếng sau khi xảy ra chuyện, cô luôn chìm trong hôn mê, anh chỉ đành lòng nóng như lửa đốt chờ đợi cô tỉnh lại.
Nhưng anh không nghĩ tới sau khi Đường Hoài An tỉnh lại căn bản không muốn có bất kỳ giao lưu nào với anh, thậm chí ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn thấy anh, cô trách tội tất cả những chuyện này lên người anh, nhưng lại không hề nhắc tới chân tướng sự việc.
Bao gồm cô bắt đầu mang thai lúc nào, tại sao anh là chồng cô lại không hề hay biết.
Mạc Tư Quân không còn cách nào, cho nên chỉ đành nhẫn nhịn, nhưng anh là một người đàn ông, trước nay không thích phương thức giao lưu như vậy, cho nên anh cuối cùng không nhịn nỗi nữa.
Dù anh biết hỏi ra câu đó sẽ tổn thương thế nào, nhưng anh không còn cách nào, Đường Hoài An không muốn trao đổi với anh, anh chỉ có thể dùng phương thức cực đoan như vậy.
Nếu nói nhiều năm như vậy đau khổ mà Mạc Tư Quân tích tồn trên người Đường Hoài An đủ khiến cô chết đi trăm ngàn lần, vậy cộng tất cả chúng lại cũng không bằng một phần ngàn tối nay, thời khắc này, Đường Hoài An cuối cùng hiểu rõ đạo lý chân thật của câu nói “Bi thương cốt ở chết tâm”.
Hai người cứ im lặng nhìn nhau như vậy, trong ánh mắt Mạc Tư Quân tràn đầy ý tìm tòi, trong ánh mắt Đường Hoài An lại tràn đầy tuyệt vọng và tan nát cõi lòng, nhưng dần dần, tất cả cảm xúc của cô đều biến mất, thay vào đó là sự bình tĩnh.
Bàn tay che dưới lớp chăn của Đường Hoài An khẽ run rẩy, cô siết chặt nắm tay không muốn bị Mạc Tư Quân nhìn ra manh mối, miễn cưỡng nặn ra nụ cười, nói: “Anh cũng đã nói vậy, vậy tôi đành phải nói cho anh biết sự thật.
”
Ánh mắt Mạc Tư Quân khẽ dao động, hỏi: “Em có ý gì?”
Người trên giường mặt đầy bình tĩnh: “Ý chính là…đứa bé đó quả thực không phải của anh.
”
Khóe môi Đường Hoài An nở nụ cười, cô nhìn chằm chằm người đàn ông bên giường, yên lặng chờ đợi phản ứng của đối phương.
Mạc Tư Quân im lặng, đôi mắt khóa chặt lấy cô, tức giận dâng trào trong lòng, đợi lúc phản ứng lại thì ly nước trên bàn đầu giường đã bị anh gạt xuống đất.
Nước lạnh lẽo bắn tung tóe, có vài giọt rơi trên mặt Đường Hoài An, cô run rẩy chớp chớp hàng mi, đợi tới khi ánh mắt rõ ràng, Mạc Tư Quân đã áp sát tới trước mặt cô, cằm cô cũng bị nắm chặt.
“Lời vừa rồi, nói lại lần nữa.
”