Tổng Giám Đốc Truy Thê Bị Từ Chối 99 Lần


CHƯƠNG 213
Đường Hoài An không bày tỏ ý kiến chỉ cười một tiếng, mặc dù trong lòng âm thầm dâng lên một chút hổ thẹn, tuổi của ông cụ bây giờ nên là an dưỡng tuổi già, nhưng lại không thể không vì mấy vãn bối bọn họ mà lo lắng.

Nhớ đến ba mình Đường Hạo Thiên lúc còn sống đã có một lần nói với mình về Mạc Uy, trong lời nói tràn đầy sự kính trọng, tôn sùng, cũng đúng, một người đàn ông tay trắng lập nghiệp, nhưng sau này xây dựng nên tập đoàn Mạc thị có thể được gọi là xí nghiệp đứng đầu của thành phố này.

Sau đó vì nguyên nhân này mà Đường Hoài An luôn rất tôn trọng người ông này, cũng biết ông là một người lợi hại đến mức nào.

Đường Hoài An nhớ đến bầu không khí rõ ràng không đúng giữa Mạc Tư Quân và Hoa Dung trên bàn ăn lúc nãy, trong lòng dấy lên nghi ngờ.

Cô chỉ biết Mạc phu nhân này là người vợ thứ hai của Mạc Thương Hải, nhưng từ trước đến nay không biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì, từ trước đến nay cũng chưa từng thấy Mạc Tư Quân chính thức gọi bà ta, ngay cả một tiếng dì cũng chưa từng gọi.

Trong lòng nhất thời hiếu kỳ, câu hỏi cũng là buột miệng mà nói ra.

“Giữa Mạc Tư Quân và… dì Hoa Dung đã xảy ra chuyện gì?”
Bước chân của ông cụ Mạc đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Đường Hoài An, trầm mặc.

Đường Hoài An cho rằng mình đã hỏi điều không nên hỏi, trong lòng đột nhiên cảm thấy quả thật là mình hơi đường đột, vì vậy cười nói: “Là cháu không hiểu lễ nghi, không nên hỏi vấn đề này, ông nội đừng trách.


Ông cụ Mạc thu lại ánh mắt, nhưng lại không nói gì, dường như đang suy nghĩ gì đó, ông được Đường Hoài An dìu đến một chiếc ghế gỗ trong vườn hoa sau đó ngồi xuống, rất lâu, ông cụ thở dài một tiếng, suy nghĩ của ông cụ hồi tưởng lại nhiều năm về trước, giọng nói già nua bắt đầu kể câu chuyện liên quan đến hậu bối.

Đường Hoài An ngồi bên cạnh cũng im lặng lắng nghe….

Lúc trở lại biệt thự, Đường Hoài An liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, đã 11h tối rồi, cơ thể của ông cụ Mạc không được tốt, cuối cùng vẫn do người của Hoài Viên cử đến và Hoài Dung cùng đỡ lên.

Đường Hoài An ở trong phòng bếp rót một cốc nước, ngồi trên sofa yên tĩnh uống, bên trong biệt thự to như vậy nhưng lại không có đèn, cô mượn ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào để quan sát cốc nước trong suốt trong tay mình, một cảm giác cuồn cuộn dâng lên ở trong lòng nhưng không biết rốt cuộc là tĩnh mịch hay là phức tạp.

Cô ngồi một yên tĩnh, xung quanh là sự im lặng và trống trải bị phong to lên, Đường Hoài An cảm thấy biệt thự nhà họ Mạc hôm nay quá yên tĩnh, trong lòng đột nhiên không khỏi dâng lên sự hoảng sợ, nhớ đến bóng lưng đơn độc một mình đi lên trên tầng của Mạc Tư Quân trong bữa tối ngày hôm nay, trong lòng Đường Hoài An khẽ run rẩy.

Cô không biết tại sao mình đột nhiên lại nhớ đến Mạc Tư Quân, nhưng giống như ma xui quỷ khiến, cô vẫn chậm rãi đặt chiếc cốc ở trong bàn tay lên bàn, nhẹ nhàng đi lên tầng.

Một bước, hai bước, ba bước….

Lúc Đường Hoài An đi qua bậc thang cuối cùng bước lên hành lang, thì ngửi thấy mùi tượu nồng nặc trong không khí.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui