Tổng Giám Đốc Truy Thê Bị Từ Chối 99 Lần


CHƯƠNG 234
Chữ “tiếp đãi” trong miệng của Mạc Tư Quân làm cho trái tim của Đường Hoài An bỗng nhiên thắt chặt lại, một loại cảm giác không thoải mái quanh quẩn trong lòng, không thể nói, cũng không thể hình dung.

Đối mặt với câu hỏi liên tiếp của Đường Hoài An, trên mặt của Mạc Tư Quân vẫn không có biểu cảm gì, anh chỉ lạnh lùng mở miệng nói một câu: “Không phải là lúc nãy Đàm tổng đã nói rồi à, gần đây con gái của ông ấy đặt may áo cưới, cô có thể cho ông ấy một số ý kiến.


Đường Hoài An không nói gì, cô muốn phân biệt trong lời nói của Mạc Tư Quân có mấy phần là thật, mấy phần là giả.

Quay đầu nhìn về phía Đàm Tông Minh, ông ta đang ngồi ở trên ghế sa lông, đốt một điếu thuốc, đôi mắt vốn dĩ hơi híp lại, dùng ánh mắt sổ sàn đánh giá Đường Hoài An, thân thể mập mạp lọt thỏm vào trong ghế sofa hết một nửa.


Thấy như vậy, Đường Hoài An căm ghét quay đầu lại, mắt nhìn thẳng về phía Mạc Tư Quân, trong đôi mắt có ánh sáng lập lòe.

“Anh không ở lại đây với tôi hả?”
Mạc Tư Quân quay đầu nhìn vào mắt Đường Hoài An, trong lòng nhanh chóng đưa ra quyết định: “Tôi còn có chuyện khác cần phải về công ty xử lý, cô kết thúc xong thì tự mình về nhà.


Bản thân Đường Hoài An còn không biết là từ lúc nào cô đã bắt lấy tay áo của Mạc Tư Quân, lúc câu nói của Mạc Tư Quân vừa mới dứt, anh hơi dùng lực một chút, tay của Đường Hoài An liền tụt xuống khỏi cánh tay anh.

Bàn tay trống rỗng, trong nháy mắt, trong lòng của Đường Hoài An cũng trống rỗng.

“Đây chính là điều kiện mà anh đưa ra đó à? Tâm sự với Đàm tổng?” Đường Hoài An mặt không thể tin mà hỏi.

Mạc Tư Quân nhìn cô thật lâu, trong đôi mắt có cảm xúc phức tạp, thật lâu sau anh mới mở miệng nói: “Đúng vậy, đó chính là điều kiện của tôi.

Đàm tổng là khách hàng của tôi, cô nói chuyện phiếm đến khi ông ấy cảm thấy hài lòng mới thôi.



Nói xong câu đó, Mạc Tư Quân trực tiếp đi ra khỏi cửa phòng bao, ngay cả đầu cũng không quay lại.

Đường Hoài An đứng yên tại chỗ, trong lòng hoàn toàn lạnh lẽo, cô thậm chí cảm nhận được hai chân của mình không nghe theo sự sai khiến, đứng yên tại chỗ mà không có cách nào động đậy.

Được thôi, nếu như đây là điều kiện của anh… vậy thì tôi đồng ý với anh.

Còn chưa kịp xoay người, Đường Hoài An liền nghe thấy sau lưng cách mình không xa truyền đến âm thanh của Đàm Tông Minh: “Cô Đường, đến đây ngồi một chút đi?”
Đường Hoài An giật mình, lúc nãy gọi là bà Mạc, bây giờ gọi là cô Đường, cái tên đàn ông già này, quả nhiên chỉ là lúc có Mạc Tư Quân ở đây thì mới có thể bày ra tư thế chó con cúi đầu khom lưng.


Cô xoay người lại, trên mặt là thần sắc lạnh nhạt, cô đi đến ngồi xuống chiếc ghế salon đối diện Đàm Tông Minh, khoảng cách giữa hai người ít nhất là hai mét.

Thái độ của Đường Hoài An kì lãnh đạm: “Đàm tổng, nói đi, ông cần tôi cho ông ý kiến gì?”
Đàm Tông Minh ngồi đối diện cười ha hả, biểu cảm trên mặt cũng không còn là dáng vẻ như lúc mà Mạc Tư Quân còn ở đây, đôi mắt háo sắc của ông ta di chuyển qua lại ở trên người, trên mặt Đường Hoài An: “Hôm nay cô Đường ăn mặc bảo thủ quá, theo như tôi thấy, phụ nữ ấy à, mặc quần áo phải lộ một chút, chỗ nào nên lộ thì lộ, không nên lộ thì cũng phải thích hợp lộ một chút mới đẹp, nhất là…”
Nói đến đây, Đàm Tông Minh rướn người ra phía trước một chút, trong nháy mắt kéo gần khoảng cách giữa ông ta với Đường Hoài An.

Đường Hoài An giật thót ở trong lòng, lập tức đứng dậy quát lớn: “Ông làm gì đó!”
Đàm Tông Minh xoa xoa tay, khuôn mặt tươi cười đầy nếp nhăn còn hiện ra một lớp dầu mỡ, làm cho người ta buồn nôn, ông ta tiếp tục nói những lời mà khi nãy mình còn chưa nói xong: “Cô Đường đừng khẩn trương mà, chúng ta có thể từ từ… nhất là một người phụ nữ có dáng người cùng với gương mặt xinh đẹp giống như cô, ăn mặc lộ một chút mới đẹp mà có đúng không? Giống như lần trước cô bị tôi xé rách váy ở khách sạn vậy đó, cô còn nhớ rõ không, cô Đường?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận