CHƯƠNG 237
“Rầm!”
Cánh cửa phòng bao bị người áo đen đá một phát văng ra, Đường Hoài An bị ném vào bên trong, cánh cửa sau lưng đóng lại, trên mặt đất được phủ một lớp thảm mềm, Đường Hoài An không cảm nhận được cơn đau, cô ngẩng đầu lên nhìn về phía trước Đàm Tông Minh đang bình thản ngồi ở trên ghế sa lông hứng thú đánh giá cô.
“Chạy đi, sao lại không chạy? Câu lạc bộ tư nhân này là tài sản đứng tên của Đàm Tông Minh tôi, chỉ cần tôi ở địa bàn này, ngay cả một con muỗi cũng đừng nghĩ là có thể thoát khỏi lòng bàn tay của tôi.
”
Đường Hoài An lạnh lùng nhìn ông ta, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, tự hỏi bây giờ mình phải làm cái gì?
Đàm Tông Minh tiếp tục nói: “Nói tới thì cũng kỳ quái, lúc nãy tôi định đợi Mạc Tư Quân vừa đi thì sẽ ra tay với cô, nhưng mà tôi phát hiện cách nói lúc nãy của tôi có hơi thú vị, thật sự thì tôi rất chờ mong đó.
Nếu bây giờ cô gọi điện thoại cho Mạc Tư Quân thì cậu ta sẽ trả lời như thế nào, tôi thích chơi trò chơi kích thích như thế này, ha ha.
”
Đàm Tông Minh cười rất vui vẻ, nhưng mà Đường Hoài An nghe vào lại cảm thấy vô cùng buồn nôn.
Cô đứng dậy, nhìn người đàn ông ở trên ghế sa lông, lạnh lùng nói: “Vậy tôi hy vọng tốt nhất là ông nên giữ lời, tôi gọi cho Mạc Tư Quân cuộc điện thoại này, nếu như anh ấy tới đây, vậy thì ông nhất định phải tuân thủ lời hứa mà thả tôi ra.
”
Đàm Tông Minh gật đầu, làm một tư thế xin mời.
Đường Hoài An hít một hơi thật sâu, làm dịu cảm xúc của mình, trong lòng cô biết rất rõ bây giờ cô đã không có bất cứ đường lui nào khác, cô thò tay vào trong túi lấy điện thoại di động ra, hai tay run rẩy tìm được số điện thoại của Mạc Tư Quân trong danh bạ.
Thật ra căn bản cũng không tính là tìm, tên của Mạc Tư Quân bắt đầu bằng chữ M, cho nên vốn được xếp ở phía sau, bởi vì vậy mà Đường Hoài An đã thêm một chữ cái A phía trước tên của anh.
Cứ như vậy, anh đã là người liên lạc đầu tiên trong danh bạ của mình.
Chỉ là từ lúc kết hôn đến gần ba năm, hai người bọn họ căn bản không có một cuộc gọi đàng hoàng nào.
Đợi đến lúc kịp phản ứng lại, điện thoại đã đổ chuông.
Đôi tay Đường Hoài An khẽ run rẩy, trên trán cũng bắt đầu rịm ra mồ hôi, cái tên của Mạc Tư Quân nhấp nháy trên màn hình, nhưng mà lại chậm chạp không có người nhận, một lát sau, hệ thống trực tiếp tắt máy.
Trái tim của Đường Hoài An như là bị treo trên thân cây trên một ngọn núi cao chót vót.
Cô chưa từ bỏ ý định, lại gọi thêm cuộc thứ hai, cô nắm chặt lấy điện thoại, dường như là muốn bóp nát nó.
Rốt cuộc, trong điện thoại cũng đã truyền đến giọng nói lạnh lùng của Mạc Tư Quân: “Chuyện gì?”
Đường Hoài An giống như là người sắp chết đuối đột nhiên đưa tay chạm vào bờ, trong lòng trở nên kích động, nhưng mà lại cố gắng để cho giọng nói của mình duy trì sự bình tĩnh, cô quay đầu nhìn thoáng qua Đàm Tông Minh đang ở trên ghế salon chăm chú nhìn mình, nói với người trong điện thoại: “Mạc Tư Quân, anh đến đây một chút đi có được không?”
“Ở đâu?”
Biết rõ mà còn cố hỏi, trái tim của Đường Hoài An thoáng đau nhức.
“Là câu lạc bộ mà anh đã dẫn tôi đến.
”
“Tại sao lại phải tới?”
Đường Hoài An hít sâu một hơi: “Chắc hẳn anh biết Đàm Tông Minh là người như thế nào mà đúng không, anh để lại một mình tôi ở đây, không sợ tôi gặp phải nguy hiểm gì ư?”