Tổng Giám Đốc Tuyển Thê

Edit: Bilundethuong

Ở dinh thự Long điền, diện tích khoảng hai nghìn mét, tương bao xung quanh, cây cối sum suê, rất giống phong cảnh cổ xưa, bao gồm nhiều gian, Long điền nhã tử cùng chủ nhà Lôi Minh Viễn ở khu phía bắc, khu phía tây là con trưởng Lôi lạc, khu phía đông là Lôi dương, phía nam là Phúc sơn lị tử sống nhờ nhà Long điền. Mỗi một khu đều chỉ một cửa nhỏ, có phòng khách và sân, ở dinh thự trung gian là khu chung, có đại sảnh để tiếp khách, phòng bếp, nhà ăn, nơi mở tiệc, tất cả đều ở khu này.

Lôi lạc dẫn Quý vân tranh vào khu đại sảnh, còn chưa kịp giới thiệu vị hôn thê của mình, một bóng dáng tinh tế phong thanh đã chạy vội sà vào lòng anh, anh trở tay không kịp đành phải bỏ tay Quý vân tranh ra, hai tay đỡ lấy cô.

“lạc ca ca” Phúc sơn lị tử vui vẻ ôm lấy Lôi lạc, không coi ai ra gì tự hôn lên mặt Lôi lạc một cái.

“Em rốt cục cũng về, anh rất nhớ em!”

“Thật không?”

Lôi lạc nhìn có vẻ rất vui vẻ, nhìn cô đánh giá từ đầu đến chân.

“Lị tử càng ngày càng đẹp, đảm bảo đi ở trên đương anh có gặp cũng không nhận ra, khéo khi lại huýt sáo trêu em.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lị tử đỏ bừng, thân thể yêu kiều đánh anh một cái.

“Lạc ca ca còn trêu người ta!”

“Anh nói thật mà” Tay anh xoa xoa mặt cô.

“Lâu như vậy không gặp mặt, hôm nay anh phải dành thời gian cho em.”

“Việc đó không vấn đề gì, ăn no xong chúng ta mới hảo hảo tâm sự!”

Lôi lạc sủng nịnh vỗ vỗ mặt cô, ánh mắt lập tức hướng đến đại sảnh hai người đang ngồi, cung kính chào” Cha, mẹ con đã về!”

Quý vân tranh thấy thế, điều chỉnh trái tim đang đập lung tung, không tử chủ được đôi mắt mở lớn.

Quả thực Lôi lạc yêu cô gái này sao?

Giống như lời Lị tử nói với nàng, Lôi lạc kì thực là yêu Lị tử, bởi vì rất nhiều nhân tố mới rời xa lị tử? Như vậy, nàng có thể vững vàng mà tin vào lời yêu anh nói với nàng sao? Nàng cũng sắp không thể thở, bởi vì đau, bởi vì lúng túng, bởi vì chật vật, bởi vì không hợp lí hợp tình có được anh, điều này làm cho thân thể của nàng run run.

“Ừ” Lôi minh viễn lạnh lùng lên tiếng.

Ngược lại Long điền nhã tử vẻ mặt tươi cười.

“Lị tử chờ con lâu rồi đấy”

Lôi lạc cười, tay kéo Quý vân tranh đến.

“Con mang Vân tranh đến đây, Vân tranh, mau chào mọi người đi”

“Vâng…bác trai, bác gái khỏe chứ ạ!” Quý vân tranh khom người ân cần thăm hỏi, thân mình không tử chủ rét run, thậm chí có điểm choáng váng, nếu Lôi lạc không nắm chặt tay nàng, có khả năng nàng đứng không vững.

Không biêt có phải hay không dinh thự này đối với nàng quá rộng lớn, hay là tương lai của nàng trước sắc mặt của Lị tử không tốt hay là tương lai làm bà chủ ở nơi này, tóm lại, giờ phút này nàng thực sự khẩn trương, cũng rất khó chịu, toàn bộ thân hình co lại, choáng váng đầu óc.

Biết rõ nơi này không chào đón nàng, nhưng là nàng vẫn đến, bọn họ dù sao cũng là ba mẹ Lôi lạc, nàng cũng sắp là con dâu bọn họ, cho nên dù không thích, nếu không nguyện ý, vì Lôi lạc nàng sẽ cố hòa bình mà sống chung với họ “Chúng ta đã đính hôn, hẳn là nên kêu ba mẹ” Lôi lạc mỉm cười nhắc nhở, có chút vào mắt nhìn về hướng cha mình Lôi minh viễn.

Anh biết cha mình có bao nhiêu tức giận nhưng anh cũng không kém, làm ra vẻ không cưới các thiên kim của các công ty lớn ở Nhật bản, chạy đến Đài loan làm cái gì đại hội tuyển thê, lại lựa chọn một thiên kim tiểu thư của một công ty nhỏ. A, làm tức chết ông, anh Lôi lạc không chỉ giống cha mình ở chỗ đó, vì thiếu phấn đấu trong mười năm mà cả đời phụ thuộc vào một nữ nhân, đem bỏ lại vợ con mặc kệ, chỉ muốn vào cửa Long điền gia tộc.

Anh một chút cũng không muốn giống như cha mình, anh muốn làm chỉ một sự việc, đó là đem Long điền gia tộc phải trả giá, làm tức chết một người cướp đi một nam nhân mà làm mẹ anh phải chết.

“Gì? đúng rồi….cha, mẹ” Quý vân tranh nghe lời thay đổi cách xưng hô. Ánh mắt chuyển sang hướng Phúc sơn Lị tử.

“Xin chào, phúc sơn tiểu thư!”

Phúc sơn lị tử không lên tiếng, tay Lôi lạc xiết chặt cô.

“Còn không chào chị dâu?”

“Em không muốn, cô ta còn chưa chính thức gả vào Long điền gia”

Lôi lạc môi hơi mím.

“Lị tử, anh không thích em cư xử không lễ phép như vậy”

“lạc ca ca…” Lị tử mắt ngân ngấn nước, trong lòng ủy khuất.

“Gọi đi” Lôi lạc nghiêm khắc nhìn.

Phúc sơn lị tử trừng mắt nhìn Quý vân tranh, sống chết cắn môi không ra một tiếng.

Quý vân tranh khinh kéo tay áo Lôi lạc.

“Không sao đâu, Lạc”

“Đúng vậy, lị tử trong thời gian ngắn chưa thể nhận biết nhiều người trong nhà như vậy, con cần gì phải vì chuyện nhỏ đó mà so đo cùng con bé.” Long điền nhã tử cũng mở miệng hòa giải, không ngờ, vừa mới dứt lời, Phúc sơn lị tử đã òa khóc lao ra khỏi đại sảnh.

Quý vân tranh ngại ngùng không được tự nhiên, cảm thấy nhiều con mắt trong đại sảnh đều nhìn nàng trừng trừng.

Lôi lạc thương tâm nhìn bóng dáng Phúc sơn lị tử, không chút suy nghĩ liền nói: “Anh đi xem cô ấy”

Nói xong, người đã biến mất ở ngoài sảnh.

Trong đại sảnh, chỉ còn lại Lôi minh viễn, Long điền nhã tử, bỏ lại Quý vân tranh, vẻ mặt nàng lúng túng, không khí càng trở nên khó chịu, tràn ngập phong ba bão táp. Long điền nhã tử tìm ghế dựa ngồi xuống, kín đáo thở dài: “Đều là ta hại Lị tử, nếu Lôi lạc không hận ta, hắn tuyệt đối lấy lị tự vào cửa, bọn chúng tình cảm vốn tốt đẹp, bây giờ…ai…”

“Lại ở đó nói bậy bạ gì đó?” Lôi minh viến khinh xích một tiếng.

“Tôi có sao nói vậy, Lôi lạc hận tôi đến xương tủy, cho nên mới nhất đinh không chịu lấy con gái Nhật bản. Sợ làm như vậy thẹn với mẹ nó, chẳng lẽ không đúng?”

Lôi minh viễn có điểm chột dạ mở mắt.

“Không phải chuyện đó”

“Nếu không phải chuyện đó, vậy sao ông đồng ý cho hắn đến Đài loan mở cái gì đại hội tuyển thê? còn không phải ông trong lòng áy náy – -?”

“Đủ rồi, còn nhắc lại chuyện năm xưa làm gì? bà làm như nơi này chỉ có hai người chúng ta hay sao?” Lôi minh viễn ngắt lời bà nói, không rõ vợ mình trước mặt người lạ nhắc lại chuyện ngày xưa làm gì?

“Quý vân tranh là người ngoài sao?” Long điền nhã tử cố ý cao giọng nói “Cô ấy sắp được gả vào, dù sao cũng phải biết chuyện trong nhà chứ? Khỏi để đến lúc cô đơn, thì chạy ra ngoài khóc lóc kể lể, làm hỏng thanh danh Long điền gia tộc.”

Nghe vậy, Quý vân tranh đứng không được, ngồi cũng không xong, xúc động chỉ muốn chạy ra ngoài, ánh mắt hướng ra cửa. nghĩ nên tìm lí do gì rời khỏi đại sảnh, lại nhìn thấy một nam nhân mặc quần áo trắng nhàn nhã (loại quần áo của người Nhạt bản mặc ở nhà ý), chân đi một đôi dép lê, toàn thân toát ra một vẻ bất cần đời, thân hình cao lớn đứng lặng ở cửa, hai tròng mắt cùng hướng về mặt nàng.(Gặp người quen rùi hiiiiiii)

Nàng ngạc nhiên, ngây ngốc nhìn, hoàn cảnh ngoài ý muốn.

Này, nam nhân này…nam nhân này….trời ạ! người con trai này sao lại có thể xuất hiện ở đây?

“Hi, đã lâu không gặp, học muội” Lôi dương khóe môi nở một nụ cười, nụ cười chết người không cần đền mạng chào hỏi nàng.

Hắn, nhận ra nàng sao?

Không thể nào!

Nàng cùng lắm cũng chỉ nhìn hắn từ xa xa đang vẽ mà thôi, hai người một câu cũng chưa nói qua, thế nhưng hắn thế nào lại nhận ra nàng?

Hậu….đúng là ném chết người!

“Sao vậy? dọa em sao?” Lôi dương đi đến, tiến gần phía nàng.

“Lá gan của em cũng nhỏ vậy sao? Thật là nhìn không ra nha, vốn là mấy năm trước còn chạy đi chạy lại xem anh vẽ mỗi ngày…chẳng lẽ, em đã quên anh?”

“Em…”

Quý vân tranh muốn mở miệng, Long điền nhã tử nhịn không được đứng dậy đi tới.

“Hai người quen nhau?”

“Đúng vậy, mẹ, cô ấy là em gái khóa dưới của con, với con không quen biết, có điều thường thường gặp mặt” Nói xong, Lôi dương lại một chút đến gần nàng hơn.

“Không nghĩ rằng cô ấy lại trở thành chị dâu con, cực kì thú vị, có điều nói thật ra, học muội, anh có điểm thất vọng, anh đã nghĩ là em yêu anh cơ!”

Đoàng một tiếng, Quý vân tranh có cảm giác bị sét đánh trúng.

Nam nhân này rốt cục thế nào lại ăn nói hồ đồ thế? Cho dù nàng lúc trước đối với hắn có điểm ái mộ, dù sao hắn cũng bộ dạng tuấn mỹ mê người, ở dưới gốc cây lớn vẽ tranh vẻ tịch mịch cô đơn, hơn nữa hắn dưới phong cảnh như vậy, lãng mạn, cô gái nào chả vụng chộm thầm mến hắn một chút, việc này chẳng có gì, nhưng trong tình huống bây giờ lại bị hắn nói ra. Còn có như vậy có điểm là lạ hương vị….không chỉ như là…

“Dương, không được nói lung tung, cô ấy là chị dâu con, nếu anh trai con nghe thấy thì không hay đâu”

“Anh trai nào mà nghe thấy lời của con chứ?”

“Hắn đang ôm Phúc sơn lị tử ở trong vườn sau bao năm xa cách đấy, nhất thời trong vòng một tiếng không có mặt ở bàn ăn đâu, chi bằng chúng ta đi dục họ.”

“Cái gì? con nói thật?” Long điền nhã tử đuôi lông mày nhếch lên vui sướng.

Lôi lạc thực sự đang ôm nhau với Lị tử? Đây chính là tin tức tốt đẹp!

“Tất nhiên là thật, nếu không mẹ có thể tự đi hỏi anh ấy”

Lôi dương mỉm cười với mọi người bỏ quên một viên đạn đang ở đằng sau, gương mặt lại hướng về phía Quý vân tranh đang tái nhợt, cười ngây thơ hỏi “chị dâu, có thể đi ăn cơm trước với tôi đi? hay là, chị muốn đi ra ngoài một chút?”

Quý vân tranh không trả lời, tâm như là bị vét sạch vẻ bình thường, chỉ có thể kinh ngạc nhìn Lôi dương, dáng vẻ thất thần.

Lôi dương thấy thế, chủ động nắm cổ tay nàng kéo đi–

“Vẫn là nên đi ra ngoài phơi nắng một chút, bác sĩ bảo tôi phải phơi nắng một chút, anh có thể thuận tiện làm hướng dẫn viên du lịch cho em; em chưa từng đến nơi này, xác định chắc chắn là muốn đi dạo ở nơi xinh đẹp này, gia đình này, nhìn như là mê cung, có anh dẫn em đi sẽ không sợ bị lạc đường, đi thôi” Nói xong, Lôi dương mang theo Quý vân tranh rời khỏi đại sảnh, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt không hài lòng của hai người trong kia, cũng hoàn toàn không để ý bây giờ là hoàng hôn, bên ngoài không có mặt trời để phơi nắng, tự nhiên nắm tay Quý vân tranh bước ra sân lớn.

“Rốt cục là tình huống gì vậy?” Lôi minh viễn bực mình không thôi.

Đối với con trai nhỏ phóng túng không kiềm chế được, không kiêng nể gì, nên căn bản không có biện pháp đối phó.

Có điều, thân thể Lôi dương vốn không tốt, làm sai việc gì cũng không phạt được, không thể phạt, hơn nữa Long điền nhã tử vốn thương yêu hắn, luôn yêu thương hắn vô pháp vô thiên, không giống cha mẹ, Lôi dương bản tính lương thiện, bởi vậy khác hẳn cha mẹ, khả năng bây giờ….

“Ông đứng tức giận, có thời gian tôi sẽ cũng Dương nói chuyện”

Một chút sầu lo trên gương mặt của Long điền nhã tử, không vui vì con mình đẻ ra lại thân mật với Quý vân tranh như vậy, nói thực ra, bà có điểm bất an, cảm giác như sắp xảy ra chuyện gì.

“Lị tử bên kia cũng phải có quan điểm là Lạc đã sắp kết hôn cùng Vân tranh đừng có gây ra nhiễu loạn” Lôi minh viên công đạo.

Tuy rằng rất không vừa lòng với việc Lôi lạc chọn một nữ nhi của một công ty bình thường làm vợ, nhưng việc đã đến nước này, ông cũng không thể thay đổi được gì. Có lẽ Long điền nhã tử nói cũng đúng, ông vì thẹn với mẫu thân đã mất của Lôi lạc cho nên mới đồng ý cho Lôi lạc đến Đài loan mở đại hội tuyển thê.

Tóm lại, sự việc đã ra như vậy, ông cũng không muốn xảy ra rắc rối gì.

Mọi sự trong nhà tốt đẹp, đây là ý muốn nhiều năm qua của ông.

Hoa viên Long điền gia, mới vừa rồi còn thấy không ngớt tiếng trò chuyện huyên náo của một nam nhân, ở phía trước một người im lặng đi tới, bất quá đi sau Quý vân tranh hắn càng ít lời, từ lúc ra khỏi sảnh kia không thấy nàng nói một câu.

Chạng vạng, gió nhẹ kinh đưa trên dãy hành lang gấp khúc bên ngoài, có một tòa tháp hoa sen to, bên dưới đàn vịt trời đang bơi lội, còn có rất nhiều rùa, và đặc biệt nổi bật là một rừng hoa anh đào nở rộ, phóng tầm mắt ra xa như là không thấy điểm dừng, không quen đi lại nhất định là sẽ bị lạc đường.

“Này, học muội, em sẽ không cho là lời nói của anh lúc ở trong đại sảnh là thật chứ?” Lôi dương vừa đi vừa nói, cũng không quay đầu nhìn Quý vân tranh.

“Anh là có ý tứ gì? Những lời anh nói trong đại sảnh, tất cả đều là giả sao?”

Lôi dương cười nhẹ, tay vỗ vỗ nhẹ mặt nàng.

“Đúng như vậy, em có yêu anh trai anh không?”

“Anh nói mau!” Quý vân tranh dùng tay gạt tay hắn, đôi mắt mang chút khẩn trương nhìn hắn.

“Anh không gạt em được không? việc đó với em rất quan trọng!”

Lôi dương chợt nhíu mày.

“Em thật sự yêu anh trai anh?”

Nàng trừng mắt nhìn hắn, không hiểu vì sao hắn cứ muốn đề cập đến vấn đề này.

“Rốt cục là anh quan tâm đến điều gì?”

Lôi dương nhìn nàng, chậm rãi nói: “Hắn là anh trai anh, hắn có hạnh phúc hay không đối với anh rất quan trọng.”

Khi hắn thấy trên tivi anh trai hắn lựa chọn Quý vân tranh làm vợ, nhưng trong trí nhớ anh thấy khuôn mặt cô gái này rất quen, hắn liền gọi điện hỏi một vị giáo viên quen biết, đi tìm hiểu trong danh sách sinh viên trong trường có người nào tên là Quý vân tranh không, không ngờ rằng nàng chính là tiểu học muội hay nhìn lén hắn vẽ tranh (mình thích anh Lôi dương cơ). Tuy rằng ngoài ý muốn, nhưng cũng vui mừng, đại khái là nhẹ lòng, vợ anh trai hắn là người hắn từng biết, điều này làm cho hắn cảm thấy có vẻ yên tâm.

“không thể tưởng được…anh quan tâm Lôi lạc như vậy” Theo như tin đồn đủ loại, Long điền nhã tử đối với Lôi lạc không thân thiện, không nghĩ tới thân là con trai của Long điền nhã tử lại như thế.

Đúng vậy, sớm nên nghĩ đến, một người chỉ chuyên tâm vẽ tranh, một nam nhân luôn đắm chìm trong cảnh đẹp thiên nhiên, không lý nào lòng dạ lại hẹp hòi.

Lôi dương nhíu mày, đi ở phía trước từng bước từng bước.

“Em có nghe tin đồn về hai anh em chúng tôi sao?”

“Gì?” Nói như vậy là hắn biết?

“Không a, thật sự không, là em nghĩ đến…Không có gì, em lúc trước không nghĩ em trai Lôi lạc là người….”

Khóe môi nhếch lên, Lôi dương nở nụ cười.

“Bây giờ biết rồi, có nghĩa là thay đổi chủ ý muốn gả cho anh? Sức khỏe anh không tốt, khả năng cầm cự cùng lắm là một năm, em lấy anh, không đến một năm là có thể nắm di sản thừa kế trong tay, so với việc lấy tài sản của anh trai anh tuyệt đối nhanh hơn, có muốn lấy hay không?”

“Anh không được nói linh tinh” Nghe hắn nói chính hắn sắp chết. thật sự làm cho nàng không thoải mái.

“Anh thân hình cao lớn, ngoại trừ màu da có vẻ trắng một chút, chẳng có điểm nào không giống nam nhân khỏe mạnh bên ngoài, điểm nào cho là bệnh? Phủi phui đi, điềm xấu! Quên đi, em không muốn nói chuyện với anh.”

Cái gì với cái gì, nam nhân này thật là…trước kia hắn trong lòng nàng như là ngọc thụ lâm phong văn nhã như cư sĩ, sao giống cái tay mê ăn chơi?

Quả thật là…người không thể nhìn tướng mạo sao? nàng đi lên phía trước, Lôi dương cười cười đi theo phía sau, cảm thấy bộ dạng nàng vì hắn thở phì phò thật đáng yêu. (khẳng định một lần nữa là mình cực thích nhân vật nam thứ ba)

“Này, em còn chưa nghe được đáp án đâu, anh vừa rồi trong đại sảnh nói nhìn thấy anh trai cùng Lị tử ôm nhau ơ bên hồ là nói…này, em làm gì đột nhiên dừng lại a?” hắn nhanh chân dừng lại thiếu chút nữa bị tông vào Quý vân tranh.

Quý vân tranh không nói một tiếng, chính là lẳng lặng nhìn dưới gốc anh đào phía trước.

Lôi dương nhìn theo ánh mắt nàng, thấy cảnh Lôi lạc đang hôn môi Lị tử…khuôn mặt tuấn tú bất động, khóe môi hơi giật giật, hai tay duỗi ra, không suy nghĩ đi tiến lên phía trước ngăn trở tầm mắt của Quý vân tranh.

“Là hiểu lầm” Hắn theo bản năng thay anh trai giải vây.

Quý vân tranh cắn môi, xoay người trở về. Bước chân vừa vội lại vừa nhanh, như là phía sau có ác ma đuổi theo nàng.

Lôi dương không đuổi theo, ngoái đầu liếc mắt nhìn hai người dưới gốc anh đào một cái, cảnh tượng đổi thành Lị tử đang ôm Lôi lạc thương tâm khóc, hai tay gắt gao ôm lấy Lôi lạc…là như thế nào? Anh trai đang định bắt cá hai tay muốn chơi đùa sao?

Hay là, Lị tử đang bày trò phá hoại?

Lôi dương khuôn mặt lộ ra suy nghĩ sâu xa, không nói, bỗng dưng xoay người rời đi.

Bữa cơm này, Quý vân tranh đặc biệt ăn nhiều, có thể nói cả đời nàng chưa ăn một bữa cơm nào nhiều đến vậy, đem đồ ăn coi như nỗi khổ trong lòng, toàn bộ nuốt vào trong bụng, giống như làm như vậy, nàng có thể đè nén cảm xúc khi muốn tìm anh lật bài ngửa.

Lôi lạc dừng xe, nhìn Quý vân tranh trầm mặc cả buổi, nàng hình như chưa ý thức được đã tới khách sạn, vẫn là cứ nhìn ra bên ngoài xe.

“Bên ngoài có cái gì sao? mà lại xem chăm chú đến vậy?”

Nghe vậy, Quý vân tranh không trả lời, mở cửa xe bước thẳng xuống, cũng không đợi hắn, thẳng phía trước đi tới.

Lôi lạc xuống xe, hai ba bước đuổi kịp, vừa bước vào thang máy ở đại sảnh anh liền ôm lấy vòng eo nhỏ của cô – -

“Em giận dỗi gì vậy?” anh cúi đầu nhìn nàng, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, đôi môi đỏ tươi còn mang tơ máu, đoán chắc nàng đã cắn môi không dưới mười lần.

Từ sau lần ở đại hội tuyển thê nhìn thấy nàng, anh chỉ biết nữ nhân này tính tình rất cứng rắn cùng kiêu ngạo, cho nên, anh có thể đương nhiên đoán ra, vừa rồi ở trong nhà kia, nàng chắc chắn có gì ủy khuất, không hề bùng nổ, có thể thấy nàng so với anh suy nghĩ kiên cường hơn.

“Em là đang trách anh đuổi theo Lị tử bỏ lại em một mình sao? Cha mẹ nói với em những gì? Nói cho anh biết!” Anh cất tiếng ôn nhu, nhìn thấy nàng như vậy đau lòng không thôi, có lẽ nhìn thấy nhiều nữ nhân Nhật bản nhu nhược quá, cho nên, lần đầu tiên thấy Vân tranh phải đối mặt với chuyện kia, thái độ kiên cường cao ngạo có đôi chút tán thưởng đi? Tuy rằng anh thích tính cách này của nàng, nhưng, thân là một nam nhân, đương nhiên anh cũng muốn cô gái này hướng anh mà làm nũng, đem anh trở thành đối tượng mà để dựa vào.

Đến lầu một đại sảnh, cửa thang máy mở ra, không để ý thấy nhân viên phục vụ thấy nàng cùng chủ tịch liền chào đón, Quý vân tranh bước nhanh hướng phòng mình đi đến, hoàn toàn không vì những lời nói của Lôi lạc mà rung động, ngược lại là muốn nhanh chóng thoát ra khỏi anh.

Vào phòng trong nháy mắt, Lôi lạc thân thể cao lớn cũng tiến vào, đối với hành động của nàng có chút tức giận, nháy mắt dùng chân đóng sập cánh cửa phía sau.

“Quý vân tranh” Anh cầm lấy tay nàng, đem nàng sáp vào ngực anh.

“Đừng gọi tôi” Nàng hai tay đánh anh. Chống cự.

“Buông ra, bỏ bàn tay bẩn thỉu của anh ra khỏi tôi, buông ra, có nghe không?”

“Em đang nói cái gì?” Lôi lạc khuôn mặt lạnh băng.

“Nói lại lần nữa xem”

“Tôi nói là anh bỏ bàn tay bẩn thỉu ra khỏi người tôi!” Nàng hướng anh quát lên, đủ rồi, đôi tay kia đã từng ôm nữ nhân khác, không được phép ôm nàng, nàng làm sao có thể chịu đựng được chứ?

“Không được chọc giận tôi!”

“Anh thích thế” Dựa vào cái gì nàng khinh bỉ anh, đại thiếu gia anh có gì không được?

“Tôi ghét anh! anh tránh ra! Tôi không muốn gặp lại anh…ngô…”

Anh bá đạo thô lỗ hôn nàng, đem những lời nói chán ghét anh của nàng chặn lại, anh không muốn nghe nàng nói chán ghét anh, anh cũng không chịu được nàng như vậy vội vã muốn thoát ra khỏi vòng tay ôm ấp của anh, điều đó làm cho anh tức giận, còn có một tia khủng hoảng….Quỷ quái! vì sao anh cảm thấy dường như chính mình sắp bị bỏ rơi?”

Vì sao anh lại cảm thấy một tia bối rối cùng khẩn trương?

Chẳng lẽ anh vốn dĩ nhớ thương cô gái này, ngoại trừ thích nàng, khát vọng ngoài con người anh, còn có một chút khác? Ví dụ như là….thật là đáng chết, không nên tồn tại tình yêu? Không, không thể nào! Anh không cần tình yêu gì cả, tuyệt đối không muốn trở thành tù nhân trong nhà ngục tình yêu! Đó là một chuyện ngu xuẩn! Anh tuyệt đối không muốn!

Nhưng….anh có thể nhận thấy bản thân khát vọng cô gái này…anh có lẽ nào chỉ có như vậy…tư điểm…anh bá đạo bức hôn nàng rất thô lỗ…làm sao bây giờ? Nàng muốn rời xa anh ư. Phải làm sao bây giờ? Nàng cũng không muốn anh đi yêu các cô gái khác, đi ôm một cô gái khác.

Điều đó nàng không thể làm được…nước mắt, càng lau càng chảy, lặng lẽ rơi xuống ngực, đôi tay Lôi lạc nâng khuôn mặt nàng, đôi mắt lưng tròng nước.

Tâm, ngưng, khổ, bối rối không đoán ra nguyên nhân nàng khóc. Mặc kệ là cái gì, anh xác định chắc chắn bên kia là đầu sỏ gây ra chuyện này.

Cho nên, ngay cả hỏi đều là dư thừa!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui