Tổng Giám Đốc Và Anh Chàng Mở Khóa

Hình Thiên ăn cơm nhà người ta, cũng tốt bụng quan tâm nửa thân dưới của người ta xong, nhìn thời gian không còn sớm nữa, hẳn là nên về: “Tôi về trước đây, hắc hắc đa tạ đã chiêu đãi.”

Lăng Hi Nghiêu cũng không lại giữ lại nữa, tự mình tiễn hắn ra tận cổng, vừa mới bước chân ra đường, Hình Thiên chỉ có một ý nghĩ: Nằm tào.

Hắn nguyên bản đậu xe trước nhà số mười sáu, thân xe dán đầy quảng cáo mở khóa bắt mắt, thế nhưng lại không cánh mà bay.

Thịnh Đức Gia Châu tùy tiện nhắm một chiếc xe thôi cũng đã trên trăm vạn, cớ sao phải là chiếc xe cà tàng của hắn, này có ý tứ gì?

Cuối cùng vẫn là Lăng Hi Nghiêu nhắc nhở: “Tiểu Thiên sư phụ, thời điểm cậu vào……có khóa xe sao?”

Hình Thiên vỗ trán, nguyên bản hắn định mở khóa cho bà cụ xong sẽ đi, ai ngờ sau đó là đổi khóa rồi lại ăn cơm, hắn liền quên luôn chuyện khóa xe.

Bất quá cứ cho là như vậy đi, Thịnh Đức Gia Châu không phải nổi tiếng là khu an toàn lắm sao? Như thế nào lại có trộm chạy tới thoải mái lái xe hắn đi vậy?

Lăng Hi Nghiêu lúc này giật tay hắn, chỉ sang nhà cách vách, Hình Thiên cũng phát hiện cổng nhà số mười sáu đang mở rộng, có thể nhìn thấy anh đèn rõ ràng trong phòng.

“Này không phải thói quen của bà.” Lăng Hi Nghiêu cẩn thận lắc lắc đầu, hai người trao đổi ánh mắt.

Hình Thiên hiểu ý, hai người đồng thời vọt sang, một người vào phòng, một người bởi vì thói quen nghề nghiệp mà dừng ở cửa xem xét — khóa không có dấu vết bị phá, nếu không phải lấy chìa khóa mở thì nhất định chính là cao thủ mở khóa như hắn.

Hình Thiên ở chỗ này cân nhắc, nghe thấy Lăng Hi Nghiêu ở bên trong gọi hắn. Hắn chạy vào, thấy bà cụ té xỉu dưới đất, trong phòng bị lật đến loạn thất bát tao, hiển nhiên là có trộm vào.

“Không phải đâu, tôi vừa mới đổi khóa.” Hình Thiên cảm giác cực không xong.

Vẫn là Lăng Hi Nghiêu bình tĩnh, nhanh chóng báo cảnh sát rồi gọi xe cứu thương, bệnh viện không liên hệ được với người nhà bà cụ, Hình Thiên đành phải cùng Lăng Hi Nghiêu ngồi chờ ngoài phòng cấp cứu, thẳng đến khi đối phương thoát khỏi nguy hiểm.

“Buổi chiều tôi còn cam đoan với bà, nói không có việc gì, ai ngờ đến tối đã xảy ra chuyện.” Hình Thiên ngồi ngoài, có chút uể oải nói.

“Này cũng không phải lỗi của cậu.” Lăng Hi Nghiêu an ủi hắn: “Huống hồ chân tướng còn chưa điều tra rõ ràng.”

Cảnh sát đến lấy khẩu cung hai người, Hình Thiên luôn luôn quan tâm về chuyện cái xe.

“Cảnh sát đại ca, anh xem xe của em còn có thể tìm về không?”


“Chúng tôi sẽ tận lực.” Cảnh sát dùng giọng điệu nghiêm túc trả lời.

Nghe những lời này Hình Thiên liền cảm thấy không thể đùa, mỗi ngày đi làm đều phải dùng xe, hắn hiện tại buồn rầu nhất chính là công việc ngày mai làm sao đây, hẳn là không thể ngồi phương tiện giao thông công cộng đến nhà khách mở khóa đi?

Nhìn hắn bộ dáng buồn rầu, Lăng Hi Nghiêu cũng đoán được vài phần: “Hay là tạm thời cậu mượn xe của tôi trước.”

“A?” Hình Thiên hoảng sợ: “Này không hay lắm.”

“Không sao, tôi còn một chiếc xe khác mà, tôi có thể dùng một chiếc.”

Hình Thiên nghĩ nghĩ, vẫn thấy không ổn: “Vẫn là thôi đi, xe của anh rất quý, vạn nhất xảy ra chuyện gì tôi không đảm đương nổi. Hơn nữa xe của tôi chính là bảng hiệu sống, đi trên đường đều dựa vào nó để quảng cáo đâu, để tôi nghĩ biện pháp khác.”

Lăng Hi Nghiêu không nói gì thêm, Hình Thiên trong đầu chỉ toàn là chuyện nên đi mượn xe ở đâu, còn phải dán quảng cáo lên ứng phó.

Bất quá đêm nay khẳng định là không có cách, Lăng Hi Nghiêu hỏi địa chỉ nhà Hình Thiên, tự mình đưa hắn về, còn nhớ đưa hắn phương thức liên hệ.

Hình Thiên cũng là lần đầu nhận được danh thiếp của đối phương, đây chính là lần đầu tiên hắn nhìn thấy jj của đối phương, kế đó mới biết tên tuổi của người ta, như vậy coi như cũng có chút ý nghĩa kỷ niệm.

Hắn sau khi về nhà đánh vài cuộc điện thoại, phía bên kia không phải là tắt máy đi ngủ thì chính là quá muộn không tiếp, còn có một trường hợp, có khi đang trên đường lái xe.

Hình Thiên biết tiếp tục gọi nữa cũng vô dụng, đơn giản là đợi ngày mai trời sáng lại tìm tiếp.

Ngày hôm sau, Hình Thiên vừa xuống lầu liền bị một chiếc xe đậu trước cửa hấp dẫn tầm mắt.

Đó là một chiếc xe thương vụ màu đen, mui xe cùng với hai bên thân xe dán hàng chữ ‘ chuyên mở khóa, có việc hãy tìm chúng tôi’, bên cạnh còn có số điện thoại.

Số điện thoại kia nhìn thế nào cũng thấy quen mắt, hình như là số của hắn ……

Từ trong khoang lái có một người bước ra, không phải Lăng Hi Nghiêu thì còn là ai nữa, anh cười cười nhìn người đứng bên đường đang nghẹn họng trân trối: “Suốt đêm tìm người dán, may mà đã xong, không chậm trễ công việc của Tiểu Thiên sư phụ chứ?”

Hình Thiên chớp chớp mắt, ngốc hồ hồ lắc đầu.


“Vậy là tốt rồi.” Lăng Hi Nghiêu như thể yên lòng, Hình Thiên dường như hồi hồn nhảy dựng lên.

“Anh làm cái gì vậy?” Hình Thiên kêu lên.

“Công việc của Tiểu Thiên sư phụ không có xe hẳn là bất tiện? Chiếc xe này có lẽ có tác dụng quảng cáo.” Lăng Hi Nghiêu trái phải nói với hắn.

“Ý tôi không phải thế này! Dùng xe này đi mở khóa không khỏi cũng quá xa xỉ đi?!”

“Xe sao, bất quá là công cụ thay đi bộ mà thôi, nếu Tiểu Thiên sư phụ không thích vậy tôi cũng dán lên xe kia?”

Hình Thiên chớp mắt nửa ngày, hắn hiện tại nhu cầu dùng xe cấp bách, đối phương chủ động cho hắn mượn, hắn không cần, đối phương lại dán quảng cáo đâu vào đó rồi cho hắn mượn……vậy hắn còn ở chỗ này nói thêm cái gì?

“Không! thích chứ! ai nói tôi không thích?”

Hắn nhảy đến trước xe: “Tôi thích vô cùng, đánh mắt nhìn phỏng chừng có thể lái chiếc xe này đi mở khóa cũng chỉ có tôi, làm gì có ai có ngày này như tôi chứ?”

Lăng Hi Nghiêu cười, ném chìa khóa qua, Hình Thiên hưng phấn tiếp nhận cầm trên tay sửng sốt một lúc lâu.

“Nhưng mà, xe này của anh tôi không biết lái a?”

“Muốn tôi dạy cậu không?”

Hình Thiên kinh ngạc: “Anh không phải đi làm sao?”

“Hôm nay là cuối tuần.”

Hình Thiên nghĩ nghĩ, dù sao công việc của hắn không có cái gì gọi là ngày cuối tuần, cho nên từ trước đến nay không có thói quen nhớ ngày tháng.

“Đi thôi.” Hắn vô cùng cao hứng ngồi vào ghế lái, xe tốt chính là xe tốt, ngồi vào cũng đã cảm thấy khác hẳn cái xe cà tàng kia.

Xe tuy tăng cấp lên vài level, nhưng phương thức điều khiển ngược lại có chút tương đồng, Hình Thiên chỉ một lát sau là lên tay, trước khi Tiểu Lý gọi điện tới hắn đã lượn vài vòng quanh mấy khu náo nhiệt.


“Tiểu Thiên ca, Lưu thúc không đi làm, anh cũng không đi làm, công ty chúng ta rốt cuộc còn hoạt động hay không a?”

“Cô thì biết cái gì.” Hình Thiên một tay nắm vô lăng đĩnh đạc nói: “Tôi đang giúp công ty quảng cáo đâu, sáng nay điện thoại có phải đặc biệt nhiều đúng không?”

Đầu dây bên kia Tiểu Lý trợn trắng mắt, đáng tiếc hắn nhìn không thấy: “Anh nghĩ chúng ta kinh doanh đồ ăn sao, bên này đánh quảng cáo bên kia liền có khách hàng tới cửa? Người ta chỉ cần thiết mới gọi anh đi?”

“Cho nên hiện tại tôi đang đẩy mạnh tiêu thụ a, tuy rằng khách hàng tạm thời không cần đến tôi, nhưng thời điểm hữu dụng khẳng định sẽ nghĩ đến.” Hình Thiên nhìn sang ven đường, đây không biết đã là lần thứ mấy có người nhìn về phía hắn đánh giá, hắn bất động thanh sắc thả chậm tốc độ để đối phương có thể nhìn rõ ràng.

Tiểu Lý mới không tin hắn: “Aizz, không nói chuyện tào lao, có sinh ý tới cửa này, để em gửi địa chỉ cho anh.”

“Được…… mà không cần.” Hình Thiên mở loa ngoài: “Cô cứ nói luôn cũng được, lớn tiếng một chút.”

Tiểu Lý không biết hắn lại đang làm cái quỷ gì, đơn giản làm theo lời hắn, lớn tiếng đọc địa chỉ qua điện thoại một lần.

Hình Thiên cầm điện thoại đưa lại gần máy tự động tìm đường trên xe, máy xác nhận giọng nói Tiểu Lý, nhanh chóng dò mục tiêu.

Giọng nữ ôn nhu vang lên: “GPS đã định vị, hiện tại đang dò lộ tuyến gần nhất…… Lộ tuyến đã được định vị, xin xác nhận.”

Hình Thiên dương dương tự đắc đáp: “Xác nhận.”

“Hệ thống hướng dẫn tự động đã kích hoạt, đi thẳng phía trước tám trăm mét sau đó rẽ trái……”

Hình Thiên ngoạn đến bất diệc nhạc hồ, Lăng Hi Nghiêu một bên không những dung túng hắn hồ nháo, thỉnh thoảng cũng nhắc nhở hắn một chút, dường như sợ hắn nghịch hỏng xe anh.

Nháy mắt liền đến nơi, lần này cần giúp đỡ là một thương hộ đối diện đường cái, y nhìn thấy một chiếc xe sang trọng dán đầy quảng cáo mở khóa đến trước cửa nhà mình, nghẹn họng cả kinh nhìn trân trối. (Qt nó ghi là nhìn thấy 1 chiếc bôn trì, mình chả biết bôn trì là xe gì =)), BMW chăng)

“Đại ca, sinh ý này ngài làm được rất lớn a……” Hắn đối với Hình Thiên nhìn qua rõ ràng so với mình nhỏ tuổi hơn rất nhiều, nhưng kìm lòng không đậu xưng hô đại ca.

Hình Thiên dường như không có việc gì “ừ” một tiếng: “Chính là cửa này?”

“Nha.” Đối phương đáp: “Lúc trước vì phòng trộm, chơi hẳn ba ổ khoá lớn, kết quả hiện tại ngay cả tôi cũng mở không ra, ngài nói có muốn đòi mạng không?”

Hình Thiên không đáp lời, xoay người đánh mắt, Lăng Hi Nghiêu lập tức hiểu ý từ ghế phó lái đi ra, một tay xách hộp đồ nghề, tay còn lại cầm giấy chứng nhận.

“Giấy phép mở khóa, xin ngài xem qua một chút.”

Người khách nọ vừa thấy vị mới xuống xe áo mũ chỉnh tề, diện mạo bất phàm, thấy thế nào cũng không giống người sai vặt, chẳng lẽ là y hiểu lầm, vị vừa rồi chỉ là học việc, cảm giác vị này mới là chính chủ?


Y cẩn thận nhìn họ tên trên giấy phép: “Nguyên lai là Hình sư phụ a, vậy đành phiền toái ngài.”

Lăng Hi Nghiêu mỉm cười, cũng không sửa lại, lập tức đưa hộp đồ nghề cho Hình Thiên: “Xin xoay người qua chỗ khác một chút được không?”

“A? Nga……” Vị khách kia xoay người đi, thấy Lăng Hi Nghiêu cũng quay đi giống mình, vừa định mở miệng hỏi liền nghe từ phía sau truyền đến một câu: “Mở.”

Y kinh ngạc quay đầu, phát hiện người mở khóa chính là người y vừa nhận nhầm là học việc, hơn nữa tốc độ mở khóa thậm chí khiến y hoài nghi đến cùng là cửa có bị khóa hay không nữa.

Thấy khách hàng khuôn mặt đầy khiếp sợ, Lăng Hi Nghiêu hợp thời chen vào, anh chỉ vào Hình Thiên: “Vị này mới là Hình sư phụ.”

“A? A……” Đối phương a nửa ngày, rốt cuộc nghẹn ra một câu: “Hình sư phụ thật sự là tuổi trẻ tài cao, đúng là nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài a.”

Hình Thiên chuyển sang chế độ trang bức, hắn thản nhiên gật đầu một cái, không quay đầu lại lên thẳng xe, này nếu ở cổ đại thì chính là thiếu hiệp đầy khí chất, võ công Vô Song mà lại tịch mịch.

Lăng Hi Nghiêu thu tiền rồi đưa danh thiếp, lễ phép cùng đối phương nói lời tạm biệt, lúc này mới hộ tống Hình Thiên lên xe. Vị khách hàng kia nhìn bọn họ rời đi, mặt đầy biểu tình khâm phục không thôi.

Đợi khi xe chạy băng băng trên đường, Hình Thiên khí chất cao lãnh nhất thời không còn sót lại một mảnh, hắn vuốt tay lái, ngửa tới ngửa lui, cười đến vui vẻ. Đây chính là lần hắn trang bức tận hứng nhất, Lăng Hi Nghiêu phối hợp tài tình như dệt hoa trên gấm, quả thực so với Lưu thúc không biết cao hơn bao nhiêu bậc.

“Chơi vui không?” Lăng Hi Nghiêu cũng bị vẻ tươi cười của hắn làm vui lây, cười hỏi.

“Sảng khoái vô cùng.” Hình Thiên vẫn chưa thỏa mãn: “Anh mỗi ngày đều lái xe này, anh sẽ không hiểu.”

“Nếu cậu thích thì dùng thêm vài ngày.” Lăng Hi Nghiêu từ trong túi lấy ra một tấm thẻ: “Đây là thẻ đổ xăng, đi đến đâu cũng có thể dùng.”

Hình Thiên nhìn thẻ đổ xăng, vẫn là do dự một chút: “Tôi đều dùng xe của anh, còn dùng xăng chùa hẳn là cũng không nên?”

“Không sao, phí xăng dầu do công ty tôi chi trả, cậu không cần lo lắng.”

Hình Thiên vừa nghe có người chi trả, tự nhiên là sẽ không bỏ qua, vô cùng cao hứng tiếp nhận: “Vậy cám ơn, về sau anh tìm tôi mở khóa, tôi sẽ không thu anh tiền.”

Lăng Hi Nghiêu mím môi cười cười: “Vậy tôi đây nên quên mang chìa khóa vài lần rồi.”

“Anh mỗi ngày không mang theo chìa cũng được.” Hình Thiên mở máy định vị đường, âm thanh nổi như trong rạp chiếu phim lập tức vang lên trong xe, hắn nương theo giai điệu khẽ hát, dưới sự chỉ dẫn của máy định vị GPS, hướng tới mục tiêu kế tiếp xuất phát.

Tác giả có lời muốn nói: Biết vì sao bộ này ta không viết thành trường thiên không?

Công rất 2 (nhị, a.k.a ngố) ……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận