Tổng Giám Đốc Và Cô Thư Ký

Đang đợi người mang đồ ăn lên, Phạm Y lấy tài liệu ra báo cáo.

Dưới ánh mắt sáng ngời của anh, cô âm thầm hít một hơi, cố gắng trấn tĩnh đặt tài liệu trước mặt anh, còn mình cầm lên một bản khác, "Tổng giám đốc, chúng ta có thể bắt đầu chưa?"

"Cùng xem là được, không cần phiền toái như vậy." Duy Dung cầm tài liệu Phạm Y vừa mới đặt ở trên bàn, để sang mặt bàn bên kia, nghiêng người về phía cô. Thân thể kề sát, Phạm Y sợ đến mức cà phê vừa uống tý nữa thì phun ra ngoài.

"Tổng giám đốc, xin anh nghiêm túc một chút." Phạm Y vội vàng ngồi dịch sang, cố gắng giữ khoảng cách với anh trên ba mươi centimet.

Trước mắt bao người, mà còn là ở nhà hàng đối diện công ty, ngộ nhỡ bị nhân viên công ty nhìn thấy chắc chắn ngày mai cô sẽ chết đuối trong nước miếng.

Anh nhún vai nói, "Có gì phải sợ?"

"Tổng giám đốc dĩ nhiên không sợ, nhưng tôi chỉ là một thư ký nhỏ nhoi, không thể không cẩn thận." Cô nhẫn nhịn.

Phòng bị như vậy đùa chẳng vui chút nào cả. Duy Dung chợt cảm thấy vô vị tẻ nhạt, khóe mắt liếc thấy bồi bàn đã bưng đồ ăn tới, dứt khoát rút tài liệu khỏi tay cô.

"Được, vậy chúng ta ăn cơm trước, ăn no mới có sức làm việc."

Có thực mới vực được đạo, anh ta đúng là không ngược đãi bản thân. Phạm Y khẽ nhíu mày, thở dài một hơi. Thôi, anh ta là ông chủ, cô chỉ là một thư ký nhỏ nhoi, không có quyền lên tiếng.

Phạm Y cố gắng ăn phần ăn trên bàn của mình, nhưng mà ăn cơm cùng với người vừa tiếp quản công ty và cũng là người mà cô vẫn chưa hiểu rõ, thật lòng cô không hề muốn ăn.

Ngay vào lúc này, cô phát hiện trước mắt đột nhiên xuất hiện một cái nĩa, cô ngẩng đầu lên, vừa lúc đón nhận khuôn mặt tươi cười lưu manh.

"Tôi cảm thấy miếng thịt này ngon hơn miếng của tôi." Vừa dứt lời, miếng thịt đã bị anh bỏ vào miệng. Tiếp theo, anh còn nói: "Ừm, quả nhiên ngon hơn thịt của tôi, đầu bếp quả thật bất công, thiên vị cô."

Phạm Y để dao, nĩa xuống, mệt mỏi hỏi: "Muốn đổi không?"

Dù sao hôm nay bị anh ta quấy rối như vậy, cô tức anh ách đầy bụng cũng không muốn ăn. Nếu như anh ta không ngại có dính nước miếng của cô, cô cũng không ngại đổi với anh.

"Được." Anh không hề xấu hổ đổi đĩa đã ăn chỉ còn phân nửa, rồi ăn ngấu ăn nghiến.

Nhìn đĩa bít tết đã bị ăn một nửa, Phạm Y cười cười, không có ý động đến, ngược lại quay ra ăn salad.

"Sợ béo à?" Anh không thích phụ nữ có thói quen xấu vì vóc dáng mà phung phí.

Nhìn anh, cô lạnh mặt lắc đầu nói, "Không sợ."

Ánh mắt, thái độ này đã khiêu khích dây thần kinh nào đó sâu trong đầu Duy Dung, anh càng thêm xác định đã từng gặp cô, hơn nữa giữa hai người hình như không đơn thuần như anh nghĩ.

"Thư ký Tả, chúng ta đã từng gặp nhau chưa?" Anh yên lặng đưa mắt nhìn cô mấy giây, cánh cửa đầy khắp tơ nhện trong trí nhớ bị mở ra nhanh chóng theo chỉ thị của anh.

Cô cũng nhíu mày. Quái, giọng nói này, cách nói chuyện này, làm sao mà có cảm giác quen thuộc đến thế?

Cẩn thận suy nghĩ, cần chứng thực. Khi cô ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, đại não Duy Dung cũng đã tìm tòi xong.

Khóe môi anh cong lên thành nụ cười đùa giỡn. Anh nhớ ra rồi, hơn nữa còn nhớ rất rõ ràng! Trước mắt anh là thư ký Tả, đúng là người phụ nữ khóc rất thê lương ở ven đường ba năm trước anh đã gặp được, đã từng để lại cho anh một đêm rất đẹp rồi sau đó mất tích. Chính là người con gái đáng hận đó.

Vốn sự kiện trong trí nhớ kia cũng không dễ dàng được gợi lên, cộng thêm cô cố tình quên đi, hầu như chẳng còn nhớ gì về anh ta nữa. Hơn nữa ngày đó tâm trạng không tốt, cô lại uống nhiều rượu, Phạm Y chỉ có cảm giác hình như mình từng nghe giọng nói này, đã từng tiếp xúc với người có giọng nói này, những thứ khác cô không nhớ nổi .

Nhưng mà cô biết họ thực sự đã gặp nhau trước khi đến công ty, "Anh quên rồi à, sáng nay tôi thiếu chút nữa đụng vào xe của anh đó."

"Không, trước đó kìa." Anh lắc đầu.


Nhìn lại cô cong cái miệng nhỏ nhắn, đường cong cổ thanh nhã, làn da trắng ngần, anh càng thêm xác nhận cô chính là người phụ nữ đã chạy trốn khỏi anh ba năm trước, cũng là người phụ nữ duy nhất khiến cho anh nảy sinh nghi ngờ với sức hấp dẫn của mình.

Gương mặt cô nghiêm túc, nói với giọng điệu hờ hững: "Tổng giám đốc, nếu như anh muốn tôi đến đây ăn cơm với anh chỉ để tán tỉnh vậy thì xin lỗi, tôi muốn nói cho anh biết, tôi chẳng có hứng thú gì với anh cả." Cô cũng không muốn trở thành đề tài bàn tán của các đồng nghiệp.

"Cô không nhớ ra sao? Một buổi tối ba năm trước, cô ngồi bên đường khóc rất đau lòng." Anh tốt bụng nhắc nhở.

Ba năm trước, bà nội qua đời, cái năm cô mất đi người thân duy nhất đó......Nghĩ tới đó, trái tim lại bắt đầu đau âm ỉ, trên trán rịn lớp mồ hôi mỏng.

"Sao vậy?" Mặt cô bỗng chốc trắng bệch, khiến Duy Dung nghĩ bởi vì cô nhớ ra điều gì đó.

Quay mặt đi không muốn lộ vẻ yếu ớt của mình, cô hắng giọng cười gượng: "Năm đó tôi xảy ra một chút chuyện, tâm trạng cũng không ổn định lắm, tôi không biết anh nói đêm nào."

"Chuyện gì vậy?" Anh tò mò hỏi.

Nhắm mắt lại, kiềm chế sự đau đớn, khi vẻ mặt hồi phục lại sự hờ hững Phạm Y mới mở mắt ra, đáp lại ánh mắt nghi hoặc của anh.

Cô hắng giọng, nói với vẻ nghiêm túc: "Tổng giám đốc, đây là chuyện riêng của tôi, không tiện chia sẻ với người khác."

Đáng chết, cô coi anh là người ngoài! Duy Dung quên mình vốn là người ngoài, vì những lời này của cô mà âm thầm tức giận.

"Tôi là ông chủ, tôi có quyền lợi biết tất cả về nhân viên của tôi." Anh nén giận, cất tiếng hỏi từ giữa kẽ răng.

"Mời đến phòng nhân sự, chỗ đó có tài liệu nếu tổng giám đốc cần." Nhưng không bao gồm cô, bởi vì mọi chuyện của cô Sở Tịnh và Vi Vân đều biết rất rõ ràng, không cần ghi lại.

Anh đương nhiên sẽ đi kiểm tra rõ ràng. Anh ngẩng đầu, cười như không cười nhìn cô.

Cô lập tức nín thở, không dám cử động, sững sờ nhìn khuôn mặt xấu xa của người đối diện, bỗng nhiên phát hiện gương mặt này lại cực kỳ đẹp trai.

Trong phút chốc, tim ngừng đập một nhịp.

"Nhìn đủ chưa? Thư ký tốt của tôi." Anh nhìn cô bằng đôi mắt gian tà, nụ cười lưu manh càng đậm. "Tôi biết rõ tôi rất đẹp trai, nhưng cô đừng nhìn tôi đắm đuối như vậy, tôi sẽ thấy ngượng đấy."

Nghe vậy, cô ngẩn người, bừng tỉnh, vì lời nói cà chớn của anh ta mà mặt nóng bừng.

Cô chuyển nĩa sang một bên, cầm hai bản tài liệu lên. "Tổng giám đốc, nếu như anh no rồi, tôi nghĩ chúng ta nên nhanh chóng tiếng hành báo cáo thôi."

Bởi vì dạ dày không khỏe bắt đầu co rút đau đớn, Phạm Y hơi nhíu mày.

"Sao cô lại cau mày?" Anh phát hiện cô nhăn mặt.

"Không sao." Anh ta nhìn cẩn thận như vậy làm gì?

Anh kiên trì nói, "Có, tôi thấy được." Cô đang nói dối.

Đóng lại tài liệu vừa mở, Phạm Y quyết định không thể ngược đãi bản thân mình thu hồi tài liệu lại, sau đó đứng lên.

"Tôi nghĩ hôm nay tổng giám đốc hình như không vội nghe báo cáo, như vậy tôi về công ty trước."

Ánh mắt cô nhìn anh lạnh lùng như dao, nếu như anh còn dám ý kiến sẽ bị ánh mắt của cô giết chết rồi bị cô xé nuốt sống vào bụng.

Không muốn lấy mạng mình ra đùa, anh phối hợp nhún vai, "Được rồi, vậy thì đổi sang ngày mai."

Phạm Y lấy tiền ra trả phần ăn của cô, hơn nữa còn cộng thêm 10% tiền boa, "Đây là phí bữa trưa hôm nay của tôi."


Công ra công, tư ra tư, mặc dù anh đề nghị đến nhà hàng dùng cơm và nghe báo cáo, nhưng cô không muốn nợ anh.

"Ăn cơm với phụ nữ, tôi không quen để phụ nữ trả tiền." Không để ý tới tiền trên bàn của cô, Duy Dung cầm tờ hóa đơn trả tiền.

Ôi, người con gái này lúc tỉnh táo thì nóng nảy quật cường như con rệp, tuyệt đối không làm người ta yêu thích, còn khi say rượu thì lại khiến người ta thương yêu.

"Cạnh Thiên xin nghe." Kẹp điện thoại trên vai, một tay lật xem bản kế hoạch Mộ Duy Dung giao, tay kia nhanh chóng viết tên của người vừa liên lạc, lúc này cô mới buông điện thoại xuống, ngay sau đó gọi một cuộc điện thoại.

"Ôi, chủ tịch Uông, đã lâu không gặp, ông khỏe không."

Thật ra là hoàn toàn chưa từng gặp mặt, bởi vì lần trước người đi ký hợp đồng cùng Vi Vân là Sở Tịnh, nhưng chủ tịch Uông yêu thích nữ sắc đã nổi danh, may là Phạm Y chỉ phụ trách liên lạc, về phần bàn bạc công việc đều là do Vi Vân đích thân xử lý.

"Thư ký Tả, nghe nói Cạnh Thiên thay tổng giám đốc mới à? Không phải việc kinh doanh của công ty xảy ra chuyện gì đấy chứ?" Đối phương lo lắng hỏi.

"Không phải chuyện này, chủ tịch Uông quá nhạy cảm rồi." Thuận tay cầm ly trà uống một ngụm, Phạm Y nói tiếp: "Tổng giám đốc Vi chúng tôi có chuyện phải đi Châu Âu. Ông cũng biết bà Vi xảy ra chuyện ở Châu Âu, tổng giám đốc phải sang đấy xử lý, nhưng anh ấy lại sợ thời gian không có ở đây nhà máy sẽ hiểu lầm hoặc là tạm thời có chuyện phải giải quyết, cho nên liền ủy thác cho tổng giám đốc Mộ của Tề Việt xử lý nghiệp vụ trong công ty. Chúng tôi hợp tác chăm sóc khách hàng, không phải việc kinh doanh của công ty xảy ra vấn đề."

"Nhưng truyền ra ngoài......."

Phạm Y lập tức cắt ngang, "Ông yên tâm, dự án hợp tác không thành vấn đề, còn nếu chủ tịch Uông không yên lòng, công trình này Cạnh Thiên chúng tôi có thể tự hoàn thành, chỉ cần chủ tịch Uông không đau lòng vì những tổn thất sau hủy bỏ hợp đồng, lập tức sẽ làm quý công ty tổn thất hơn ngàn vạn."

"Đây đúng là tổn thất lớn." Đối phương vẫn còn do dự.

"Đúng vậy, cho nên đứng ở lập trường của ông, tôi hy vọng chủ tịch Uông nghĩ lại." Giọng Phạm Y mềm mại, nếu vô tình nghe thấy sẽ làm cho người ta lầm tưởng cô đang nói chuyện điện thoại của mình.

"Được rồi, vậy tôi sẽ suy nghĩ thêm."

Giọng nói dịu dàng tinh tế của phụ nữ là thuốc chữa tâm trạng bất an tốt nhất, cũng là sức hấp dẫn mà đàn ông không thể kháng cự.

"Chủ tịch Uông, ông yên tâm, tất cả đều không thành vấn đề, thật sự là ông quá lo lắng. Nếu như ông có rãnh rỗi, không ngại tới đây uống cà phê tìm hiểu thì ông sẽ phát hiện thật ra Cạnh Thiên vẫn duy trì như cũ và nhất định sẽ phát triển lớn mạnh hơn." Phạm Y xoa dịu tâm tình lo lắng của chủ tịch Uông bằng giọng nói dịu dàng.

Nghe thấy giọng nói có thể làm cho xương người mềm đi một nửa, nếu như là người đẹp dịu dàng vậy thì quá hoàn mỹ! Sắc dục trong lòng chủ tịch Uông được vén lên. Ông ta hỏi với giọng huyền bí: "Uống cà phê? Thư ký Tả mời tôi sao?"

Sao cô không hiểu ý của chủ tịch Uông không chỉ đơn thuần là "Cà phê", nhưng mà là cấp dưới thì không thể đắc tội với khách hàng, cộng thêm chủ tịch Uông còn là một trong những khách hàng của Cạnh Thiên, Vi Vân không có ở đây, tổng giám đốc mới tính khí lại khó có thể nắm bắt, Phạm Y cũng chỉ có thể tạm thời giả bộ ngu, làm bộ không hiểu.

“Dĩ nhiên." Vẫn là giọng nói ngọt như mật, ở trong lòng Phạm Y lại nghiến răng nghiến lợi mắng to ông ta là đồ lão già háo sắc.

Chủ tịch Uông cười to, "Tốt, tốt, tôi nhất định sắp xếp thời gian, lúc đó đến tìm thư ký Tả xin ly cà phê!!"

"Nhất định, tôi sẽ giữ lại cà phê Blue Mountain chờ chủ tịch Uông hạ cố đến chơi." Dĩ nhiên cũng cho vào cà phê của ông năm cân bã đậu! Phạm Y thầm nghĩ.

Để điện thoại xuống, Phạm Y không vui nói thầm, hoàn toàn không biết có người đã sớm tựa vào cạnh cửa, mặt nghiền ngẫm nghe cô dùng khả năng đáng yêu nói bằng chắt giọng mềm mại đáng yêu như mật trấn an khách hàng.

"Thì ra là Cạnh Thiên đều là dùng sắc đẹp trấn an khách hàng." Anh tặc lưỡi.

Phạm Y nghe tiếng quay đầu, vừa lúc gặp sắc mặt khinh miệt của Mộ Duy Dung, trong chớp mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

"Tôi....... Không phải......." Cô há miệng muốn biện hộ, bất đắc dĩ trong nháy mắt đầu óc ngưng trệ không hoàn chỉnh nổi một câu.

"Không cần phải vội vã giải thích, tôi chỉ muốn nói cho cô biết, về sau Cạnh Thiên nói chuyện với khách hàng, cấm dùng nữ sắc hấp dẫn, Cạnh Thiên có phẩm chất đảm bảo uy tín, khiến khách hàng hiểu điều này mới là quan trọng nhất." Trong lời nói có ý tứ nhục nhã, nhưng lại rất rõ ràng.


Anh càng thêm hoài nghi cô và Vi Vân rốt cuộc có quan hệ gì? Sở Tịnh sẽ không tức giận mà đi xa như vậy!

Có ý gì? Anh rốt cuộc coi cô là dạng phụ nữ gì? Một thư ký chuyên hấp dẫn khách hàng sao? Phạm Y tức điên lên, mặt hết đỏ rồi trắng.

"Chẳng lẽ không đúng?" Nhìn gương mặt đỏ trắng luân phiên của cô, Mộ Duy Dung cố ý bắt chước giọng nói cô, "Tôi nhất định chờ ông."

Mộ Duy Dung bắt chước được bảy tám phần, nhưng giọng nam giả nữ khiến người ta không dám khen tặng, "Đủ rồi” Giọng nói sắc nhọn bật ra từ miệng Phạm Y.

Ơ, anh làm ông chủ còn chưa nổi giận, cô là thư ký nhỏ nhoi lại dám nổi nóng. Duy Dung nhìn cô với vẻ lạnh lùng, vẻ mặt kiêu căng tràn đầy tức giận.

Đột nhiên phát hiện cảm xúc của mình mất khống chế, Phạm Y vội vàng ngừng nói, nhưng bộ ngực không ngừng phập phồng tiết lộ tâm trạng của cô.

Anh ta đúng là biết cách khơi lên sự nóng nảy của cô, ép cô gần như mất khống chế. Anh rất giỏi, rất lợi hại!

Một lúc lâu sau, cô mới chậm rãi mở miệng: "Nếu tổng giám đốc không có chuyện gì khác, tôi còn có chuyện phải làm." Thái độ cẩn thận tỉ mỉ nghiêm túc rõ ràng nói cho anh biết, nếu không có công sự xin đừng làm phiền.

Sự bá đạo hung hãn của Mộ Duy Dung cô đã lĩnh giáo, Phạm Y rất rõ mình không thể chiến thắng năng lực của anh, không nói thêm gì nữa, quay đầu làm chuyện của mình.

Nhìn thái độ lạnh lùng của cô, Duy Dung rất giận, lại không nói được rốt cuộc mình giận cái gì.

Bình thường ông chủ để ý xem thư ký có biết cách làm dịu khách hàng không, về phần dùng cách gì thì ông chủ sẽ không hỏi tới, nhưng không biết tại sao anh không chấp nhận được việc cô dùng hai ngữ điệu nói chuyện trái ngược nhau để nói với anh và người khác, cộng thêm vừa nghĩ tới cô và Vi Vân đang có quan hệ mập mờ thì anh lại không thoải mái.

"Ai nói tôi không có việc gì tìm cô." Duy Dung nghiêng đầu, ý bảo muốn cô vào phòng làm việc.

Đi theo sau anh, cửa phòng làm việc mới đóng lại thì Mộ Duy Dung đã ra lệnh:

"Tới đây xoa bóp giúp tôi." Đối với cô, anh nào có thể bỏ qua cơ hội lạm dụng đặc quyền?

Cô khẽ chau mày, không thèm tiến bước.

“Sao vậy? Tôi nói không đủ rõ ràng, hay cô không hiểu lời của tôi nói?" Giọng điệu của anh rất tệ.

Gọi cô đi vào chỉ muốn nhìn cô, muốn ở bên cô, nói một cách thẳng thừng, anh vẫn còn bực mình vì cô mới vừa dùng cái giọng điệu đó nói chuyện với khách hàng, giọng nói dịu dàng không nên dùng cho những tên vô vị kia.

Phạm Y chần chờ, cuối cùng vẫn đi tới.

Cô dùng sức vừa phải vuốt nhẹ trên bả vai rộng rãi, lấy lòng bàn tay ấm áp xoa bóp chỗ bắp thịt căng thẳng, nhất thời trên bả vai anh hết căng nhức. Thật thư giãn!

Trước đây bà nội thân thể không tốt, thường xuyên đau mỏi khắp người, cho nên Phạm Y rất biết cách xoa bóp.

"Cô đã từng xoa bóp cho Vi Vân như vậy à?" Duy Dung thình lình bắt lấy bàn tay đang bận rộn trên bờ vai, kéo về phía trước hỏi.

Trọng tâm không vững, cả người Phạm Y ngã về phía trước, vừa đúng ngã ngồi lên đùi anh.

Cô giùng giằng muốn đứng lên, khẽ hét lên: "Anh....... Anh làm gì thế!?"

“Cô vẫn chưa trả lời tôi, cô cũng xoa bóp cho Vi Vân như vậy sao?"

Nghĩ đến tay của cô từng tạo cảm giác thoải mái trên người Vi Vân như thế, trong lòng anh vô cùng khó chịu. Phạm Y quay đầu đi, không để ý tới câu hỏi mang tính chất ghen tuông của anh.

"Nói." Hai ngón tay tóm lấy cằm cô, ép buộc cô nhìn thẳng vào mắt anh.

"Đó là chuyện giữa tôi và tổng giám đốc Vi, tổng giám đốc ông không liên quan."

Hành động của anh khiến Phạm Y cảm thấy tức giận, cô cố ý tăng thêm chữ "Ông", cố ý tách biệt quan hệ của hai người, nhưng đối với người có lòng dạ sâu xa thì lại tăng thêm sự mập mờ.

Quả nhiên!

Duy Dung thấy lòng hơi chua xót, không khỏi tức giận đánh áp tới, anh không báo động trước chạm môi lên cô.

"Anh....... Anh làm gì thế?!" Chấn động chưa kịp tiêu tan, cô liên tiếp thở dốc kháng nghị, ra sức đẩy anh ta ra.


"Làm chuyện Vi Vân đã làm." Không để ý sự chống cự của cô, anh trả lời như đương nhiên, đôi tay bận rộn tháo nút áo cô, không kịp chờ đợi thăm dò đường cong đẹp đẽ của cô, cảm thụ dưới nhiệt độ bàn tay.

"Đáng chết, sao anh có thể như vậy!?" Cô xấu hổ rưng rưng nước mắt.

"Vi Vân có thể, tôi cũng có thể."

Anh ta nói chuyện hoang đường gì vậy? Anh Vi Vân sẽ không đối xử với cô như vậy!

"Buông tôi ra!"

"Vi Vân không phải làm như vậy sao? Thế thì trực tiếp hơn vậy." Không để ý tới sự kháng nghị của cô, anh khẽ nói bên tai cô, khiến mặt cô đỏ bừng.

"Đủ rồi!" Cô đẩy mạnh anh ra. Trời mới biết giờ phút này Phạm Y cảm thấy xấu hổ đến mức nào."Dù tôi và Vi Vân thế nào đi nữa, anh cũng không có quyền đối xử với tôi như vậy!"

Cố nén nước mắt sắp tràn mi, Phạm Y nhanh chóng cách xa anh, hai tay run run đóng nút áo lại, không ngừng hít sâu ổn định tâm trạng.

Không có quyền?

Trời ạ, Duy Dung ngả thân thể nặng nề ra sau, cả người chìm trong ghế da, thở dài bất đắc dĩ.

Anh không muốn thấy cô lao vào lồng ngực Vi Vân, cảm giác này thật tệ!

"Pha cho tôi tách cà phê." Xoay người, anh đưa lưng về phía cô ra lệnh.

Nếu nghe cẩn thuận, dù cho ai cũng nghe ra trong lời của anh cố tình gây sự, chỉ tiếc Phạm Y vẫn đang nổi giận không hiểu được.

"Vâng, xin tổng giám đốc chờ một chút, cà phê lập tức đưa tới." Phạm Y không biểu cảm gì, xoay người đi tới phòng nước.

"Tiêu Mai, lát nữa cô đưa ly cà phê đến phòng tổng giám đốc hộ tôi nhé?"

Nhìn cafe đã pha xong từ lâu trên bàn, lại nhìn Mộ Duy Dung đang cúi đầu xem công văn qua cửa sổ thủy tinh, Phạm Y cầm điện thoại lên cầu cứu Tiêu Mai chỉ ngăn cách bằng tấm chắn trong phòng làm việc, bởi vì bây giờ cô không có dũng khí để đối mặt với anh ta.

"Nhưng tôi bây giờ đang vội." Tiêu Mai nói giọng khó xử. Bộ nghiệp vụ gần đây tiếp nhận một quảng cáo tuyên truyền, cô bận hẹn gặp thời gian ghi hình với ngôi sao nhiếp ảnh.

Bởi vì nhiếp ảnh gia Giang này có kỹ thuật chụp hình và con mắt nghệ thuật, cho nên lịch hẹn của anh ta kín mít, muốn đặt lịch cũng không dễ dàng. Hơn nữa anh ta nổi danh khó tính, và ngôi sao nhiếp ảnh kia cũng đang có nhiều dự án, vì thế cô phải cố hết sức để đàm phán.

"Cô giúp tôi việc này, về phần nhiếp ảnh gia Giang tôi sẽ nói chuyện với anh ta." Có điều kiện trao đổi, không ai thiệt thòi cả.

Lúc trước làm việc với báo đài, Phạm Y đã gặp anh ta mấy lần, ấn tượng về nhau cũng không tồi, đàm phán cũng sẽ không quá khó khăn.

"Thật sao?" Giọng Tiêu Mai hưng phấn, cô đang khổ sở không biết nên nói chuyện thế nào với đối phương.

"Dĩ nhiên." Phạm Y vỗ ngực bảo đảm. "Lát nữa cô giao cho tôi lịch trình và số điện thoại của anh ta nhé."

Lần trước anh ta đã cho cô số điện thoại, nhưng Phạm Y cho là không cần thiết, cho nên nhét bừa vào đâu đó, bây giờ chẳng còn hơi sức đi tìm nữa.

"Không thành vấn đề."

Tiêu Mai vui mừng lập tức cúp điện thoại, không quá hai phút, cô đã xuất hiện ở cửa phòng làm việc của Phạm Y.

"Làm ơn nha."

"Cũng làm phiền cô rồi."

Phạm Y nhận lấy số điện thoại và lịch trình, thuận tay đưa cà phê trên bàn cho Tiêu Mai, vui mừng không cần vào nhìn mặt Mộ Duy Dung.

Lúc Tiêu Mai bưng cà phê vào, cô cầm điện thoại đang định liên lạc với nhiếp ảnh Giang bận rộn kia, một tiếng quát vang lên từ phòng tổng giám đốc:

"Cút!"

Ngay sau đó, Tiêu Mai như nai con hoảng sợ, tông cửa xông ra trong tiếng tách cà phê vỡ vụn và tiếng quát giận dữ của Mộ Duy Dung, không nói không rằng, vừa lăn vừa bò về phòng nghiệp vụ. Nhìn mảnh vụn tách cà phê dưới đất, Phạm Y tái mặt, sau đó một đống vạch đen phủ đầy mặt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận