Tổng Giám Đốc, Xin Anh Nhẹ Một Chút !


"Mẹ. . . . . ."
Hạ Tử Du vừa mở ra cửa phòng khách sạn, bóng dáng nhỏ gầy của Liễu Nhiên liền vọt ra ôm lấy hai chân Hạ Tử Du.
Hạ Tử Du dắt Liễu Nhiên đi vào phòng, sau đó bế Liễu Nhiên ngồi lên giường, mỉm cười nói, "Con gái bảo bối, ở lại khách sạn có ngoan không?"
"Dạ, Ngôn Ngôn nghe lời mẹ ở trong phòng xem ti vi."
Hạ Tử Du cũng ngồi lên giường, yêu thương hôn lên trán Liễu Nhiên, "Ngoan." Bởi vì muốn đi tìm Kim Trạch Húc, cô đã để Liễu Nhiên ở khách sạn, sở dĩ cô có thể yên tâm để Liễu Nhiên một mình ở trong phòng là bởi vì ngoài cửa có hộ vệ của nhà Kairos đi theo cô từ Riyadh đến Los Angeles.
Liễu Nhiên mở mắt to nhìn Hạ Tử Du, dường như muốn hỏi cô gì đó nhưng rồi lại không dám hỏi.
Hạ Tử Du hỏi, "Ngôn Ngôn muốn nói với mẹ cái gì?"
Giọng Liễu Nhiên lí nhí hỏi, "Mẹ, mẹ bao giờ mới đưa Ngôn Ngôn đi gặp ba?"
Thì ra là con bé nhớ đến chuyện này. . . . . .
Hạ Tử Du dịu dàng nói, “Chuyện mẹ đã đồng ý với Ngôn Ngôn nhất định mẹ sẽ không nuốt lời, chờ mẹ liên lạc được với chú ‘củ cải’, mẹ sẽ đưa Ngôn Ngôn đến gặp ba, được không?"
Liễu Nhiên ngồi trong lòng Hạ Tử Du, ngây thơ hỏi, "Vậy ngày mai con có thể gặp ba không?"
Hạ Tử Du nhìn khuôn mặt ngây thơ của Liễu Nhiên, nghiêm túc trả lời, "Nếu như hôm nay mẹ gọi được cho chú ‘củ cải’, ngày mai mẹ sẽ đưa con đi."
Liễu Nhiên ôm chặt lấy Hạ Tử Du, "Cám ơn mẹ."
Hạ Tử Du trìu mến vuốt những sợi tóc lòa xòa trên vầng trán của con gái, không quên nhắc nhở, "Ngôn Ngôn, con phải đồng ý với chuyện mẹ đã nói với con, biết chưa?"
Liễu Nhiên khôn ngoan gật đầu, "Mẹ, Ngôn Ngôn biết rồi. . . . . . Ngôn Ngôn sẽ đứng ở rất xa, sẽ ngoan ngoãn nghe lời mẹ."
Có con gái hiểu chuyện như thế, Hạ Tử Du thỏa mãn cười hạnh phúc, “Ừ."
Lúc này, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên cắt ngang cuộc nói chuyện của hai mẹ con.
Hạ Tử Du lấy di động ra, nhìn thấy số điện thoại hiện trên màn hình, Hạ Tử Du vội vàng ấn nút trả lời, "Robert!"
Giọng nói của Robert có chút không vui, "Anh gọi điện về nhà, người giúp việc nói là em đến Los Angeles rồi?"
"Dạ."
Robert phiền não nói, “Tại sao em lại tới Los Angeles? Không phải anh đã dặn em tốt nhất là ở yên tại Riyadh đừng có đi đâu sao?”
Hạ Tử Du thành thật trả lời, "Chị Dư đã tới Riyadh tìm em, chị ấy đã nói với em chuyện của Đàm Dịch Khiêm."
Robert oán giận nói, “Bà già đó còn dám đến tìm em sao? Tử Du, chẳng lẽ chị ta cứ gọi em tới Los Angeles, là em phải đi sao?"
Hạ Tử Du bình tĩnh nói, "Em đến đây là có lý do."
Robert dịu giọng lại nói, "Được rồi, em đã đến đó rồi, anh cũng không biết nên nói gì với em. . . . . . Nhưng mà em đến đó một mình?"
"Không, hộ vệ của nhà anh lúc nào cũng đi theo em, bây giờ họ vẫn đang đứng ngoài cửa phòng em."
Robert thở phào nhẹ nhõm, "Cuối cùng thì em cũng biết tự bảo vệ mình. . . . . Em phải nhới, không nên gặp Kim Trạch Húc, cái thằng Kim Húc Trạch đó phát điên rồi, hắn ta rất có thể làm ra chuyện tổn thương em, anh không muốn em gặp nguy hiểm."
Hạ Tử Du lơ đễnh nói, "Vừa rồi em đã đến gặp hắn ta."
Robert kinh ngạc, "Cái gì?"
Hạ Tử Du tỉnh táo thản nhiên nói, "Robert, em biết anh lo lắng cho em, nhưng em đã không còn là Hạ Tử Du của trước kia nữa, em biết rõ phải bảo vệ mình như thế nào, cũng hiểu rõ cái gì nên làm cái gì không nên làm. . . . . . Không sao, bây giờ không phải em đã an toàn trở lại khách sạn chỗ em ở rồi sao?"
Robert khẩn trương nói, "Anh chẳng yên tâm chút nào về em hết, anh sẽ đến chỗ em ngay bây giờ."
Hạ Tử Du hỏi, "Anh đang ở đâu thế? Sao mãi mà không nghe điện thoại em?" Tối hôm qua vừa xuống máy bay ngay cô lập tức liền gọi điện cho anh, không hiểu sao điện thoại anh gọi mãi không nghe.
"Anh ở khách sạn “LLD”, điện thoại di động vẫn đang sạc, sáng nay bỏ quên ở khách sạn, bây giờ mới nhớ ra."
Hạ Tử Du thử dò hỏi, "Anh………….Liên lạc được với Đàm Dịch Khiêm chưa ?"
Robert có vẻ đang cáu, "Em đừng nhắc đến cậu ta, anh theo cậu ta đi từ Đại Khê đến tận Los Angeles, thế mà ngay cả thời gian gặp anh cậu ta cũng không có, điện thoại của anh cũng vì gọi mãi cho cậu ta mà hết sạch pin đấy! !"
"Được rồi, khi nào gặp thì nói sau."
"Được."
-----------
Buổi chiều.
Đàm Dịch Khiêm đeo kính đen vừa mới ra khỏi cửa chính ‘Đàm thị”, đám phóng viên ngăn trước cửa lớn ‘Đàm thị’ ào ào vọt đến.
‘"Đàm tổng, có tin nói ‘Đàm thị’ sắp đổi chủ, điều này có thật không?"
"Đàm tổng, có tin nói người đứng đầu tập đoàn ‘Y’ hiện nay là Kim Trạch Húc sắp tiếp nhận ‘Đàm thị’, có phải thật không?"
"Đàm tổng, Kim Trạch Húc đã từng đứng đầu tập đoàn ‘Trung Viễn’ cùng với ‘Đàm thị’ là hai tập đoàn luôn đối đầu nhau, sau đó ‘Trung viễn bị ‘Đàm thị’ thu mua, tại sao Đàm tổng lại đem 70% cổ phần của Đàm thị chuyển nhượng lại cho Kim Trạch Húc?"
"Ông Kim Trạch Húc nói hai ngày sau sẽ mở một cuộc họp báo, đây có nghĩa là ông sẽ giải thích tất cả mọi vấn đề với bên ngoài có phải vậy hay không?"
. . . . . .
Cảnh Nghiêu đứng chắn trước Đàm Dịch Khiêm, cản lại đám phóng viên đang phát điên này, "Xin tránh ra, xin nhường đường cho. . . . . ."
Tuấn nhan của Đàm Dịch Khiêm vẫn không có biểu cảm gì, anh vẫn ung dung bước đi, cũng không đưa ra bất kỳ câu lời nào.
Cảnh Nghiêu mở cửa xe Bentley ra cho Đàm Dịch Khiêm, sau khi Đàm Dịch Khiêm lên xe, Cảnh Nghiêu ra lệnh những cận vệ khác ngăn cản đám phóng viên, ngay sau đó ngồi vào vị trí tài xế.
Nhìn bằng kính chiếu hậu thấy đám phóng viên đã sắp biến mất khỏi tầm mắt, Cảnh Nghiêu không nhịn được tức giận nói, "Đám phóng viên này đúng là một lũ đãng trí, lần trước ngay cả bát cơm còn suýt nữa không còn, bây giờ còn dám đến moi tin về tổng giám đốc."
Đàm Dịch Khiêm dựa vào thành ghế, sắc mặt trầm xuống nghiêm nghị, bình thản mở miệng, "Tra ra chưa?"
Biết Đàm Dịch Khiêm đang nói đến chuyện gì, Cảnh Nghiêu khôi phục thái độ của một cấp dưới, cung kính nói, "Được rồi ạ. . . . . . Thuộc hạ tra được bà tổng giám đốc đang nghỉ tại một khách sạn ba sao tên là “Zurich”."
Đàm Dịch Khiêm nhíu mày, "Khách sạn ba sao?" Đó là cái khách sạn chết tiệt nào chứ?
Cảnh Nghiêu bổ sung, "Mặc dù là khách sạn bình thường, nhưng hoàn cảnh và hệ thống an ninh cũng không tệ lắm, bên cạnh bà tổng giám đốc còn có bốn người hộ vệ của nhà Kairos đi theo."
Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng nói, "Phái thêm mấy người ở bên cạnh cô ấy."
Cảnh Nghiêu gật đầu, "Dạ." Anh biết ngụ ý của tổng giám đốc là muốn bảo vệ bà tổng giám đốc.
Không khí trầm lặng vài giây, Cảnh Nghiêu bổ sung thêm, "À, tổng giám đốc, cô Ngôn Tư cũng đến cùng với bà tổng giám đốc."
Lúc Cảnh Nghiêu nhắc tới Liễu Nhiên ánh mắt lạnh lùng của Đàm Dịch Khiêm bỗng dần dần trở nên nhu hòa, nhưng anh không nói gì cả.
Cảnh Nghiêu trầm mặc mấy giây, bỗng dưng, anh len lén liếc nhìn Đàm Dịch Khiêm qua kính chiếu hậu.
Đàm Dịch Khiêm trời sinh đã có năng lực nhìn thấu người khác, lãnh đạm nói, "Có gì mà cậu không thể nói được."
Cảnh Nghiêu ngập ngừng nói, "Dạ. . . . . . Tổng giám đốc, chị Dư đã chuẩn bị xong, chị ấy bảo tôi nói với ông một tiếng, chị ấy sẽ ở lại bên cạnh bà chủ chăm sóc bà chủ."
Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng nói, "Tôi biết rồi."
Đã nhắc đến cái này, Cảnh Nghiêu lấy dũng khí nói, "Tổng giám đốc, thật ra thì chị Dư cũng không muốn đi. . . . . ."
Giọng của Đàm Dịch Khiêm trở nên lạnh lùng, "Không cần nói giúp chị ta, tôi tự biết cân nhắc."
". . . . . . Dạ." Cảnh Nghiêu yếu ớt đáp lại, không dám nói nữa.
E sợ khiến Đàm Dịch Khiêm không vui, Cảnh Nghiêu vội vàng nói ra một chuyện khoe mẽ khác "À, tổng giám đốc, chuyện ông giao cho tôi đi làm tôi đã làm xong. . . . . . Chỉ cần Kim Trạch Húc tình nguyện mua luôn 30% phần cổ phần còn lại của ông ở Đàm thị nữa, là Kim Trạch Húc coi như đã rơi vào bẫy rồi."
Đàm Dịch Khiêm khẽ nhếch miệng cười, "Xem ra hắn cũng sắp có hành động rồi."
Cảnh Nghiêu hỏi, "Tổng giám đốc, ông khẳng định hắn ta sẽ thu mua sao? Dù sao, nhận xét về phía hắn, hiện hắn đã nắm được 70% cổ quyền của Đàm thị, cũng coi như là có cả ‘Đàm thị’ rồi, hắn căn bản không cần phải tiêu phí tiền bạc để mua 30% cổ phần còn lại làm gì.
Khóe miệng Đàm Dịch Khiêm càng cong lên, "Hắn sẽ làm thế."
-----------
Buổi tối.
Robert đưa Hạ Tử Du cùng Liễu Nhiên đến một nhà hàng Italy nổi tiếng gần khách sạn Zurich dùng bữa tối.
Sau khi ngồi vào chỗ của mình xong, Robert rất cáu gắt nói, "Sao em có thể nghỉ ở cái khách sạn ba sao đó? Chỗ đó hoàn cảnh đã không tốt, lại còn nhiều người phức tạp, lỡ xảy ra nguy hiểm thì làm thế nào?"
Hạ Tử Du chuẩn bị khăn ăn cho Liễu Nhiên xong, cười nói, "Đâu có khoa trương như anh nói đâu, hoàn cảnh chỗ đó rất tốt mà."
Robert nghiêm túc nói, "Em đừng có cợt nhả, anh đang nói chuyện nghiêm túc với em đấy . . . . . . Rõ ràng có khách sạn bảy sao “LLD’ tạo điều kiện cho em nghỉ lại miễn phí, em lại đi chọn môt khách sạn như thế?"
Không muốn tiếp tục nói chuyện này với Robert nữa, Hạ Tử Du nói thẳng luôn, "Trước kia đúng thật là em có thể vào khách sạn “LLD” ở lúc nào cũng được, vì lúc đó em là bà chủ của khách sạn, nhưng bây giờ thân phận của em đã thay đổi rồi."
"Ơ. . . . . ." Lúc này Robert mới biết anh đã xem nhẹ cách nghĩ của cô, "Vậy. . . . . . Vậy em vẫn có thể ở lại khách sạn ‘LLD’ mà, hoàn cảnh nơi đó rất thích hợp với em, huống chi bây giờ anh cũng coi như là chồng trên danh nghĩa của em, nếu em cảm thấy quá tốn kém, anh có thể trả toàn bộ hết cho em."
Hạ Tử Du nghiêm trang trả lời Robert, "Xin lỗi, không phải là em không đủ tiền ở khách sạn ‘LLD’, mà là em không thích ông chủ đứng sau khách sạn đó."
Robert hơi giật mình, kinh ngạc nhìn thẳng Hạ Tử Du, "Em. . . . .Không phải em đang giúp Dịch Khiêm sao?"
Đúng vậy, lúc xế chiều Hạ Tử Du đã đem toàn bộ nội dung của cuộc nói chuyện với Kim trạch Húc kể lại cho Robert nghe.
Hạ Tử Du ngước mắt nhìn về phía Robert, nghiêm mặt nói, "Em đã từng giải thích với anh rồi, em giúp Đàm Dịch Khiêm là bởi vì em nên chịu trách nhiệm về sự trả thù của Kim Trạch Húc với Đàm Dịch Khiêm ngày hôm nay. . . . . . Cho dù thế nào đi nữa, nếu ban đầu Đàm Dịch Khiêm không phải vì bảo vệ em thì thù hận giữa anh ấy và Kim Trạch Húc sẽ không chuyển biến đến nông nỗi anh chết tôi sống như bây giờ. . . . . . Đúng, em rất hận Đàm Dịch Khiêm, nhưng em phải thừa nhận, ngoại trừ chuyện Đàm Dịch Khiêm phản bội em, anh ta cũng không làm chuyện gì đến mức tàn nhẫn không có tính người, mà Kim Trạch Húc lại không giống thế, anh ta bắt cóc uy hiếp không chuyện ác nào không làm, còn hại chết ba em, anh ta sống là một tai họa của xã hội!"
Robert vẫn nghi ngờ, "Em nghĩ như thế thật? Không có tâm tư gì khác?"
Hạ Tử Du gật nhẹ, "Được rồi, nếu như nhất định nói là em có lòng riêng, vậy thì cái gọi là lòng riêng của em chỉ là muốn vị trưởng bối mà em tôn kính nhất là bác Đàm trai có thể an nhàn hưởng tuổi già. . . . . . Anh phải hiểu rằng, nếu như Đàm Dịch Khiêm gặp chuyện không may, bác trai nhất định sẽ không chịu nổi."
Robert nặng nề thở dài, "Haizz. . . . . . Dịch Khiêm xảy ra chuyện lớn như vậy, báo chí cũng đăng tin tức chuyện Đàm thị sẽ phải đổi chủ, anh đoán bác trai và bác gái bây giờ đều rất lo lắng. . . . . . Nhưng rất tiếc là Đàm Dịch Khiêm không chịu gặp anh, anh cũng không biết tình trạng hiện tại của Đàm Dịch Khiêm thế nào."
Hạ Tử Du lạnh nhạt nói, "Anh cũng đừng lo lắng cho anh ta, anh ta làm việc đều luôn phòng ngừa chu đáo, em đoán chắc anh ta sẽ xử lý tốt chuyện này thôi."
Liễu Nhiên nãy giờ vẫn một mực yên lặng nghe mẹ và chú Robert nói chuyện, bỗng Liễu Nhiên lên tiếng hỏi, "Mẹ, ba gặp phải chuyện phiền phức gì sao ạ?"
Hạ Tử Du lừa gạt nói, "Nào có, ba con vẫn rất tốt, trẻ con đừng suy nghĩ lung tung."
Liễu Nhiên không hiểu rõ lắm vẫn ngoan ngoãn gật đầu, "Dạ."
Hạ Tử Du đang muốn ăn cơm, đột nhiên tiếng chuông điện thoại của cô vang lên.
Nhìn dãy số xa lạ đang hiện trên màn hình, Hạ Tử Du lập tức bắt máy, "Alô."
Trong điện thoại di động vang lên giọng nói của Kim Trạch Húc."Tử Du, là anh."
Hạ Tử Du dựa người vào thành ghế phía sau, lãnh đạm nói, "Mời anh nói ngắn gọn thôi, bởi vì tôi và anh cũng chẳng có gì để nói."
Kim Trạch Húc cũng không quanh co lòng vòng. “Anh muốn hợp tác giao dịch với em."
Hạ Tử Du cười lạnh nói, "Anh thật lạ lùng, lại còn nghĩ đến chuyện muốn giao dịch với tôi? À, hay anh cho rằng sau cuộc nói chuyện buổi sáng với anh thì tôi đã thành người bên phía anh, vì thế cho rằng tôi và anh đã trở thành bạn bè?"
Đứng trước cửa sổ sát đất Kim Trạch Húc cười nói, "Thái độ em nói chuyện so với trước đây quả thật là có khác biệt rất lớn, nhưng anh thích sự thay đổi đó của em. . . . . Được rồi, nói chuyện nghiêm túc với em đây, anh nghe nói sau khi em và Đàm Dịch Khiêm ly hôn, em không hề đòi Đàm Dịch Khiêm một đồng tài sản nào sau ly hôn, cũng không cần hắn chu cấp phí nuôi dưỡng cho Đàm Ngôn Tư, là thật sao?"
Hạ Tử Du không vui nói, "Đây hình như là chuyện riêng của tôi thì phải?"
Giọng Kim Trạch Húc vẫn rất ôn hòa, "Em đừng như con nhím xù ông lên đề phòng anh thế chứ, anh chỉ muốn hợp tác giao dịch với em mà thôi. . . . ."
Hạ Tử Du lãnh đạm nói, "Giao dịch gì? Anh nói đi."
Kim Trạch Húc chậm rãi nói, "Nếu như luật sư của anh không tính sai, cuộc hôn nhân ngắn ngủi trước đây của em và Đàm Dịch Khiêm tuy em không thể chiếm được một nửa số gia sản của Đàm Dịch Khiêm, nhưng chỉ bằng khoảng thời gian em và Đàm Dịch Khiêm lấy nhau, lợi nhuận Đàm thị kiếm được và toàn bộ bất động sản và động sản Đàm Dịch Khiêm đứng tên, luật sư của anh đã giúp em tính ra rồi, tài sản ly hôn mà em nhận được đại khái có thể yêu cầu Đàm Dịch Khiêm đổi lấy 15% cổ phần Đàm thị. . . . . ."
Hạ Tử Du hừ lạnh một tiếng, "Tôi không thiếu tiền, càng khinh thường tiền của anh ta."
"Anh hiểu rõ tính cách kiêu ngạo này của em, nhưng anh hy vọng em có thể tìm Đàm Dịch Khiêm lấy lại phần tài sản ly hôn thuộc về em. . . . . ."
"Tại sao?"
"Nếu như em có xem tin tức, hẳn là em cũng biết, hai ngày nay có tin tức nói là Đàm Dịch Khiêm chuẩn bị bán ra 70% cổ phần mà anh ta đang nắm giữ ở Đàm thị, nghe nói là bởi vì Đàm Dịch Khiêm đang định rút lui khỏi giới kinh doanh, sau đó cùng vợ anh ta là Đan Nhất Thuần hưởng một cuộc sống an nhàn. . . . . . Anh thừa nhận, anh rất muốn tóm sạch triệt để chỗ cổ phần này, chỉ tiếc đầu tư tài chính trên tay anh cùng tài sản tập đoàn ‘Y’ lại chỉ trị giá 15% cổ phần của Đàm thị, cho nên anh cần em yêu cầu Đàm Dịch Khiêm giao lại số tài sản sau ly hôn đó cho em, vậy thì anh sẽ có đủ tiền vốn để mua 15% số cổ phần còn lại của Đàm thị, vậy thì sau này cả Đàm Thị cũn sẽ hoàn toàn thuộc về anh. . . . . ."
Hạ Tử Du nhíu mày hỏi, "Ý anh là muốn tôi giúp anh một tay?"
"Không sai!"
Hạ Tử Du cười lạnh, "Tôi chỉ cần ngồi yên xem hổ đấu là được, tại sao phải giúp anh?"
"Anh tin rằng em sẽ giúp anh, bởi vì em mong muốn có thể làm cho Đàm Dịch Khiêm thất bại thảm hại."
. . . . . .
Kết thúc trò chuyện, Robert lập tức hỏi, "Kim Trạch Húc gọi điện cho em?"
Hạ Tử Du gật đầu.
"Hắn ta muốn em làm gì?"
Hạ Tử Du thuật lại cho Robert nội dung của cuộc nói chuyện vừa rồi.
Robert không thể kiềm nổi tức giận, nắm tay siết chặt thành quả đấm, "Tên khốn này, dã tâm thật đúng là lớn. . . . . . Nhưng Kim Trạch Húc nhắc tới chuyện Dịch Khiêm muốn bán cổ phần hình như là sự thật! !"
"Kim Trạch Húc có thể tìm đến em, chứng tỏ hắn đã tin những lời em nói."
"Em định làm gì?"
"Làm theo lời Kim Trạch Húc nói, đến chỗ Đàm Dịch Khiêm đòi lại phần tài sản ly hôn của em."
Robert giật mình kinh ngạc, "Em khộng định làm thế thật chứ?”
Hạ Tử Du cười lắc lắc đầu, sau đó nói thầm vào tai Robert mấy câu.
Robert sau khi nghe xong thở ra phào nhẹ nhọm một hơi lớn, "Em làm anh sợ muốn chết, anh còn tưởng rằng em định làm thật. . . . . . Nhưng, đây đúng là một biện pháp tốt."
"Được rồi, chúng ta ăn cơm đi, em đói rồi. . . . . ."
Robert quan tâm nói, "Thức ăn lạnh hết rồi, để anh bảo phục vụ đổi một phần khác."
Hạ Tử Du gật đầu, nhưng đúng lúc này bụng cô lại đột nhiên đau dữ dội.
Robert nói với phục vụ xong quay lại phát hiện Hạ Tử Du đang khó chịu ôm chặt bụng, trong nháy mắt sắc mặt cũng trở nên tái nhợt, Robert ngay lập tức khẩn trương, "Tử Du, em làm sao thế?"
Đôi mi thanh tú của Hạ Tử Du chau chặt lại với nhau, không cách nào chịu đựng được nữa thốt lên, "Em. . . . . . Không biết, bụng em đang rất đau. . . . . . Em muốn đến bệnh viện. . . . . . Anh mau đưa em đến bệnh viện đi."
Liễu Nhiên sợ tới mức luống cuống, "Mẹ. . . . . ."
"Chết thật! !"
Ngay lập tức, Robert lập tức bế Hạ Tử Du lên, đồng thời căn dặn, "Liễu Nhiên con mau đi theo chú ‘củ cải’, chú ‘củ cải’ đưa mẹ con vào bệnh viện."
-----------
9 giờ tối, tại bệnh viện.
Robert ngồi ở trước giường bệnh Hạ Tử Du, nhẹ giọng trách cứ, "May mắn đứa bé trong bụng không có việc gì, xem xem lại bản thân mình một chút đi, bác sĩ đã nói là em cần phải được nghỉ ngơi mà. . . . . ."
Hạ Tử Du khẽ vuốt ve vùng bụng đã hơi nhô lên nói, "Được rồi, anh thật lắm chuyện. . . . . . Không phải bác sĩ đã nói không sao rồi à."
Robert cực kỳ nghiêm túc nói ra, "Mặc dù đứa bé không có chuyện gì, nhưng sự thật là sức khỏe em đang vô cùng suy yếu. . . . . . Hiện tại Dịch Khiêm lại gặp phải phiền toái lớn như vậy, anh đoán là cũng không có thời gian để tra chuyện chúng ta có kết hôn hay không, cho nên, anh định là để cho em ở lại bệnh viện này nghỉ ngơi, đợi đến khi anh thấy sức khỏe em có thể trở về Riyadh, thì lúc đó chúng ta mới quay về!"
Hạ Tử Du nghe lời gật đầu, "Được."
Liễu Nhiên đi tới bên giường, kéo nhẹ tay Hạ Tử Du, hiểu chuyện hỏi, "Mẹ, mẹ còn có chỗ nào không thỏa mái nữa không?"
Hạ Tử Du khẽ mỉm cười, "Mẹ không sao. . . . . . Mẹ đã dọa Ngôn Ngôn sợ rồi phải không?"
"Con lo lắng cho mẹ, cũng lo lắng cho cả em bé trong bụng mẹ nữa."
Hạ Tử Du nắm chặt bàn tay bé nhỏ trắng muốt của Liễu Nhiên, "Ngoan, mẹ không có chuyện gì. . . . . ."
Robert ôm lấy Liễu Nhiên, "Cô bé con, bác sĩ nói mẹ con phải nghỉ ngơi thật nhiều, chúng ta không quấy rầy mẹ con nghỉ nữa, con tối nay sẽ về khách sạn ngủ với chú củ cải, có được hay không? Chú ‘củ cải’ sẽ kể cho con nghe một câu chuyện cổ tích thật hay. . . . . ."
Liễu Nhiên ngoan ngoãn gật đầu.
Sau đó Robert nói với Hạ Tử Du, "Tối nay em yên tâm ở lại bệnh viện, em yên tâm, vệ sĩ sẽ canh chừng ở ngoài cửa phòng bệnh một tấc cũng không rời đâu."
Hạ Tử Du cảm kích nói, "Cám ơn anh đã thay em chăm sóc Ngôn Ngôn."
Robert liếc xéo Hạ Tử Du, "Em nói như vậy là đang khách sáo với anh đấy. . . . . . Con bé mệt rồi, bây giờ anh đưa nó về khách sạn."
"Dạ."
. . . . . .
Robert đi rồi, bên trong phòng bệnh lại quay về với sự yên tĩnh.
Hạ Tử Du lần nữa đưa tay xoa bụng, tâm tình nhẹ nhõm vui vẻ trong nháy mắt chuyển thành man mác ưu tư.
Mới vừa rồi không chỉ khiến Liễu Nhiên và Robert hoảng hồn, thật ra thì chính cô cũng bị dọa sợ chết khiếp. . . . . .
Cô thật sự rất sợ những cơn đau như vừa nãy, khoảnh khắc vừa rồi, cô còn cho là bé cưng trong bụng cô sẽ. . . . . .
Thật may là cô không sao, bác sĩ nói cô bị quặn đau là do dây chằng đỡ tử cung căng lên bởi vì mang thai bụng to lên mà tạo thành, nghỉ ngơi nhiều sẽ không có việc gì. . . . . .
Thật ra thì lúc đau bụng cô cảm nhận được cơn đau đó chỉ là một cơn đau nhỏ, nhưng bởi vì nghĩ tới những chuyện đã trải qua trước kia mới khiến cô hốt hoảng lên như thế. . . . . .
Đúng vậy, cô muốn có đứa bé này, cô yêu đứa bé này, cô không cho phép đứa bé này có chút sơ xuất nào dù là nhỏ nhất.
Hạ Tử Du đang chìm trong suy nghĩ của mình thì một y tá đẩy cửa phòng bước vào, khách sáo nói, "Bà Đàm, tối nay tôi là y tá trực ở đây, có chuyện gì xin cứ gọi cho tôi."
Hạ Tử Du theo bản năng đáp lại, "Được." Mấy giây sau, Hạ Tử Du mới phản ứng kịp, lúng túng hỏi y tá, "Ah, vừa nãy cô vừa gọi tôi là gì?"
Y tá nói như chuyện đương nhiên, "Là bà Đàm ạ!"
Hạ Tử Du vội vàng lắc đầu, "Ôi, cô nhận lầm người rồi, tôi không phải là bà Đàm gì cả. . . . . ."
Y tá cười khẽ, "Bà Đàm, bà không nhớ rõ sao? Lần trước Đàm tổng và một người bạn của bà đưa bà vào bệnh viện, khi đó bà vẫn chưa biết mình đã mang thai bốn tuần nữa. . . . . . Hôm nay có lẽ bà đã mang thai tám tuần rồi, nói đến thật là trùng hợp, đêm đó bà nằm viện cũng là ca trực tôi chăm sóc cho bà đấy!"
Hạ Tử Du đột nhiên phát hiện đây là bệnh viện mà cô biết mình đã mang thai, hơn nữa khuôn mặt của cô y tá này hình như cũng có vài phần quen quen.
"Hì. . . . . ." Hạ Tử Du cười gượng, không biết nên đáp lại y tá như thế nào.
Y tá nghiêm túc hỏi, "Bà Đàm, vừa nãy bà không thừa nhận mình là bà Đàm bởi vì bà và Đàm tổng đã ly hôn sao? Thật xin lỗi, không phải là tôi lắm chuyện, nhưng tin tức này đã truyền khắp nơi ở bên ngoài rồi. . . . . ."
Hạ Tử Du lễ phép nói, "Xin lỗi, về chuyện riêng của tôi, tôi không muốn trả lời." Cô không muốn thừa nhận ly hôn không phải là vì không muốn nhắc lại quan hệ với Đàm Dịch Khiêm, mà là không muốn làm cho mình bị tin tức cuốn lấy.
Y tá cười nói, "Tôi có thể hiểu được. . . . . . Nhưng, tôi tin bà và Đàm tổng sẽ không có chuyện ly hôn đâu, Đàm tổng đối với bà tốt như vậy mà. . . . . ."
Hạ Tử Du khẽ cau mày, "Tốt?" Chuyện giữa cô và Đàm Dịch Khiêm mà cô y tá này lại biết được?
Y tá gật đầu, "Đúng vậy. . . . . . Tôi nhớ cái đêm bà biết được mình mang thai đó, Đàm tổng bởi vì lo lắng cho bà mà đêm khuya còn đến thăm bà đấy. . . . . . Ông ấy ngồi im lặng bên giường bà, rất yêu thương mà nhìn bà thật lâu. . . . . . Phút giây đó tôi thật sự rất hâm mộ bà, Đàm tổng đối với bà thật tốt . . . . ."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui