Tổng Giám Đốc, Xin Anh Nhẹ Một Chút !


"Quý Kình Phàm anh mau cút đi cho tôi. . . . . ."
Đàm Tâm dùng cả tay lẫn chân để phản kháng.
Quý Kình Phàm đương nhiên là không phải thật sự muốn xâm phạm Đàm Tâm, cho nên khi anh nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Đàm Tâm đã chuyển thành trắng bệch, anh ngẩng đầu lên nhìn Đàm Dịch Khiêm, trầm giọng nói, "Quý Kình Phàm tôi trong giới xã hội coi như cũng có chút mặt mũi, bà xã, tại sao em lại có thể nói ra một cách vô trách nhiệm như thế chứ, em có còn để cho tôi chút mặt mũi nào đặt chân trong đám đàn ông không?"
Đàm Tâm nhân lúc Quý Kình Phàm đang buông lỏng đẩy mạnh anh ra, đi như chạy ra khỏi phòng.
Không biết làm thế nào mà Quý Kình Phàm đã nhanh hơn cô một bước đứng chặn trước cửa phòng, tóm lấy cánh tay cô.
Đàm Tâm bị dọa thái quá, đôi môi trắng bệch sợ hãi thốt lên, "Anh. . . . Anh. . . . Anh. . . ."
Quý Kình Phàm ôm Đàm Tâm vào lòng, hơi thở lành lạnh của anh phả lên chóp mũi cô, "Em nói xem, anh gặp phải sự nghi ngờ lớn như thế, em phải làm gì để bồi thường anh đây? Hử?"
Đàm Tâm cắn môi, "Ai biết được là anh sẽ để ý đến thế cơ chứ!"
Quý Kình Phàm rít lên nói, "Bất kỳ một người đàn ông nào trên phương diện này đều không hề xem nhẹ, em xem cái tên tổng giám đốc Đàm đang đắc ý mặt vênh lên tận trời kia thì biết! !"
Đàm Tâm bị giọng nói cao vút của Quý Kình Phàm làm cho chột dạ, cô ngập ngừng nói, "Hiện tại cũng đã đăng báo rồi, cho dù tôi có muốn sửa lại lời của mình cũng đâu được đâu!"
Hai mắt Quý Kình Phàm lóe sáng, "Không, em có thể bồi thường được cho anh. . . . ."
Đàm Tâm yếu ớt ngước mắt nhìn lại vào đôi mắt đen kín kẽ của anh, dù hoẳng sợ nhưng vẫn nói, "Thế nào. . . Bồi thường thế nào?"
"Em nói với người bên ngoài là từ khi chúng ta kết hôn đến bây giờ chỉ có một lần sinh hoạt vợ chồng, cái này vốn dĩ là giả, nhưng nếu như em đồng ý để giả biến thành thật, thì tôi sẽ rộng lượng mà bỏ qua, chuyện hôm nay cũng coi như xong!" Nếu như có bồi thường thật sự, cái lần tổn thất danh dự này cũng đáng giá.
Đàm Tâm nghe xong sắc mặt đỏ bừng, giãy dụa hai tay đang bị anh giam giữ, khó chịu mà nói, "Anh đừng có mà mơ, anh đúng là cái đồ lưu manh, cuồng háo sắc! !"
Để tránh làm tổn thương đến Đàm Tâm đang giãy dụa, Quý Kình Phàm buông cô ra, đổi lại dùng tay ôm cả người của cô vào trong ngực mình, để cho hơi thở mình phả lên bờ môi cô, nói giọng rất nhỏ, "Hóa ra em tình nguyện cho cả thiên hạ này biết tôi lưu manh với em! !" Ít nhất cái này đối với sự kiêu ngạo của đàn ông thì không có chút tổn thất về danh dự nào.
Bàn tay của Quý Kình Phàm dán lên sống lưng của Đàm Tâm, nhiệt độ nóng ấm truyền đến từ lòng bàn tay của anh lại khiến cho cả người Đàm Tâm cũng nóng bừng lên, cô muốn đẩy anh ra mà không hiểu tại sao anh lại ôm siết cô thật chặt trong lòng, dường như khi nào có được đáp án vừa lòng anh ta mới buông tha cho mình thì phải.
Đàm Tâm giãy dụa trong ngực anh, "Anh buông tôi ra trước đi. . . ."
Giọng nói chắc nịch của Quý Kình Phàm vang lên, "Nếu em không cho tôi một sự bồi thường hợp lý trước, thì đừng hòng!"
Sau một hồi giãy giụa vô tác dụng, Đàm Tâm cuối cùng cũng thôi không giãy nữa, cô tức giận trợn mắt nhìn Quý Kình Phàm, gằn giọng nói, "Quý Kình Phàm, anh đừng có quên tôi và anh kết hôn hợp đồng chỉ có một năm mà thôi, anh không cần phải thực sự thân mật đến thế đâu!"
Quý Kình Phàm gật đầu, "Đúng vậy, cuối cùng thì em cũng nói đến điểm quan trọng nhất rồi, nếu như giữa chúng ta là hợp đồng hôn nhân, sao em lại có thể nói tôi như thế trong tình cảnh đó hả? Ngộ nhỡ tương lai chúng ta ly hôn, nếu có phụ nữ khác nhìn trúng tôi nhưng lại nghe được tin về năng lực đó tôi không được, cuối cùng hại tôi độc thân cả đời thì sao. . .‘Bà xã, em không cảm thấy hậu quả của chuyện này rất nghiêm trọng hay sao?"
Đàm Tâm nghe được Quý Kình Phàm phân tích như thế, cũng cảm thấy mình nói chuyện xác đúng là có hơi âu tả. . . . . .
Sau khi im lặng mất mấy giây, Đàm Tâm dùng giọng hối cải nói, "Cùng lắm là tôi nhận lỗi với anh là được rồi chứ gì."
"Xin lỗi thì có ích lợi gì chứ? Em có thể khiến tất cả những tòa soạn trên thế giới đã đăng bài này thu hồi lại báo đã phát hành được à?"
"Vậy anh muốn thế nào?"
"Anh đã nói rồi. . . ."
Đàm Tâm giận, "Quý Kình Phàm, anh đừng có quá đáng!"
Quý Kình Phàm ung dung nói, "Vậy được, chúng ta cứ ở đây mà dây dưa. . . . . Dù sao giờ anh cũng đã mất hết mặt mũi rồi nên cũng không còn tâm trạng nào mà quay lại London nữa, dứt khoát anh sẽ ở lại Los Angles luôn, sẽ tiếp tục thỏa thuận với em phương án giải quyết tốt nhất."
"Anh. . . ."
Đàm Tâm lại một lần nữa bị sự vô lại của Quý Kình Phàm làm cho tức đến nổ đom đóm mắt.
Trong lúc Quý Kình Phàm còn đang thưởng thức dáng vẻ tức giận của người phụ nữ anh yêu thì ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ.
"Quý Kình Phàm, Tâm à. . . . . ."
Người đang ở ngoài cửa gọi bọn họ chính là bà Đàm.
-
Đàm Tâm vừa nghe thấy giọng của bà Đàm cô lập tức hết giận, vội vàng nói, "Là mẹ, mở cửa nhanh!"
Đương nhiên Quý Kình Phàm cũng không dám vô lễ với mẹ vợ, cuối cùng anh cũng thả Đàm Tâm ra, đi mở cửa phòng.
Nhìn thấy bà Đàm, Quý Kình Phàm vẫn bày ra cái dáng vẻ khiêm nhường của mọi ngày, ôn hòa nói, “Mẹ vợ!"
Bà Đàm mỉm cười nói, "Hai đứa không sao chứ?"
Đàm Tâm đã sớm sửa sang lại quần áo xốc xếch ổn thỏa đi đến trước mặt bà Đàm, làm ra vẻ kinh ngạc nói, "Bọn con đâu có chuyện gì đâu ạ!"
"Nhưng là mới nãy. . . . . ."
Đàm Tâm kéo tay mẹ đi vào phòng, cười nói, “Không phải là Quý Kình Phàm tức giận đâu ạ, chỉ là anh ấy tìm con nói chuyện thôi. . . ." Vừa nói Đàm Tâm vừa liếc mắt về phía Quý Kình Phàm, ý bảo Quý Kình Phàm phối hợp với mình.
Ai ngờ, giờ phút này Quý Kình Phàm không thèm phối hợp, khoanh hai tay ôm ngực đứng một chỗ.
Bà Đàm nhìn Quý Kình Phàm, mỉm cười nói, "Quý Kình Phàm, con bé Tâm này bị người trong nhà chiều riết thành hư rồi, nếu như nó có chỗ nào không tốt thì con cũng rộng lượng mà tha thứ cho nó nhiều một chút."
Quý Kình Phàm mỉm cười gật đầu.
Thấy Quý Kình Phàm bày ra cái vẻ như phải chịu đựng sự kiêu ngạo của mình, Đàm Tâm lập tức dùng ánh mắt sắc như dao găm lườm anh.
Bà Đàm lại nói, "Hai đứa mới quen không bao lâu thì đã kết hôn, dĩ nhiên là sẽ có rất nhiều vấn đề chưa hiểu hết lẫn nhau, nhưng hai đứa đã sống cùng nhau rồi thì phải từ từ mài giũa cho hợp, cho dù giữa đôi bên có chuyện gì không vui thì cũng phải cùng nhau nghĩ ra biện pháp để giải quyết vấn đề."
Đàm Tâm sửng sốt, sợ rằng bà Đàm sẽ lo lắng cô vội vàng giải thích, "Mẹ, con và Quý Kình Phàm cũng đâu có chuyện gì không vui đâu!"
Bà Đàm liếc nhìn Đàm Tâm nhỏ nhẹ nói, "Còn còn nói thế à, giờ vẫn đang trong thời gian tân hôn, con và Quý Kình Phàm cũng mới chỉ có sinh hoạt vợ chồng có một lần, cái này chẳng lẽ không phải là vấn đề?"
Đàm Tâm lập tức cứng họng. Thì ra là mẹ đã đọc được tin tức trên báo nên giờ mới chạy đến hỏi mình đây. . . . . .
Lời của bà Đàm loáng thoáng rơi vào tai của Quý Kình Phàm, Quý Kình Phàm định giả vờ ra vẻ không biết, chờ xem Đàm Tâm trả lời bà Đàm thế nào.
Đàm Tâm không lên tiếng, bà Đàm lại nói lần nữa, lần này là nói với Quý Kình Phàm, "Kình Phàm à, thanh niên trai tráng thì tốt nhất vẫn nên là tinh lực dồi dào sẽ tốt hơn. . . . Như vậy đi, để lúc nào đó mẹ gọi bác sĩ ngoại khoa trong nhà đến xem cho con nhé."
Gặp bác sĩ?
Đàm Tâm vẫn không hiểu.
Gương mặt điển trai của Quý Kình Phàm lập tức xanh mét, anh khó khăn nói, "Mẹ à, lo lắng của mẹ con khẳng định là tuyệt đối dư thừa, sức khỏe của con tuyệt đối không có vấn đề gì cả."
Đàm Tâm rốt cuộc cũng hiểu ra, vừa đỏ mặt cũng đồng thời cô kéo nhẹ tay mẹ, "Mẹ, mẹ đừng có bao đồng thế mà. . . . . ."
Bà Đàm nghiêm túc nói, "Nhưng cái này liên quan đến hạnh phúc cả đời của con đấy, con và Quý Kình Phàm không thể coi thường chuyện này được."
"Ơ. . . ." Đàm Tâm lại ngậm miệng một lần nữa.
Quý Kình Phàm tiếp lời, "Mẹ à, thật ra thì mấy cái chuyện trên báo kia hoàn toàn là do Đàm Tâm giận dỗi con nói lung tung mà thôi, con và cô ấy không có như thế được đâu. . . . . ."
Bà Đàm nhìn về phía Đàm Tâm, hỏi, "Là giận dỗi mà nói lung tung thật à?"
Đàm Tâm vội vàng gật đầu phụ họa, "Đúng, đúng đấy ạ, sự thật không phải như trên báo chí nói đâu."
Bà Đàm là một người khôn khéo, đã nhìn ra trong mắt của Đàm Tâm có mấy phần bối rối, bà nhìn về phía con rể, "Kình Phàm, Tâm nó nói mẹ không tin đâu, con nói thật mẹ nghe thử xem."
Quý Kình Phàm bình tĩnh tự nhiên nói ra, "Mấy hôm trước con nói chuyện muốn có con với cô ấy, cô ấy nói bây giờ vẫn chưa muốn, mà con lại cảm thấy con và cô ấy cũng không còn trẻ nữa nên cần phải có con rồi, cô ấy nghe thế thì không vui, thế nên giận dỗi với con. . . . . ."
Nghe Quý Kình Phàm giải thích xong, bà Đàm liền cười cười nói, "Nếu như là vậy, vậy thì mẹ yên tâm rồi. . . .Nhưng mà Tâm này, đúng là tuổi của con cũng không còn nhỏ nữa đâu, chuyện sinh con nên sớm nghĩ đến đi, đừng có nông nổi nữa!"
Khó có thể tin Quý Kình Phàm lại có thể nói dối mà mặt không đỏ tim không đập như thế, hơn nữa còn khiến cho cô bị mẹ mắng cho một trận, Đàm Tâm lập tức dùng ánh mắt có thể giết người để lườm Quý Kình Phàm.
Dáng vẻ của Quý Kình Phàm làm như không có chuyện gì xảy ra, lại còn vô lại bổ sung vào một câu, "Mẹ vợ à, mẹ cứ yên tâm, con và Đàm Tâm vừa mới bàn bạc xong rồi ạ, chuyện sinh con sẽ sơm thôi mà."
Đàm Tâm nghe xong sắc mặt trắng xanh.
Còn bà Đàm thì vui mừng, "Bàn bạc xong thì tốt rồi, vậy mẹ cũng có thể sớm được trông thấy cháu ngoại rồi. . . ."
Quý Kình Phàm đưa bà Đàm ra cửa, "Mẹ cứ yên tâm ạ."
Sau khi bà Đàm đi khỏi, Quý Kình Phàm vừa mới xoay người liền thấy Đàm Tâm đứng đằng sau lưng đang chống nạnh hung hăng lườm mình.
Quý Kình Phàm nghiêng đầu nheo mắt, "Sao rồi, chắc đang có tâm trạng muốn giết anh chứ gì?"
Đàm Tâm nhíu mày, "Anh nói vớ vẩn gì với mẹ tôi thế?"
Quý Kình Phàm bĩu môi, "Chẳng lẽ muốn tôi nói vơi mẹ em là vấn đề về sức khỏe của tôi à?"
Đàm Tâm cao giọng, "Anh đừng có giả vờ giả vịt với tôi, anh thừa biết tôi đang nói về chuyện sinh con cơ mà! !"
Quý Kình Phàm ngả người vào thành ghế sofa, nhếch môi cười nói, "Chỉ cần em đồng ý thôi, bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể hoàn thành chuyện này."
"Đồng ý cái đầu anh đó! Quý Kình Phàm, tôi cảnh cáo anh, anh đừng có đem cái thân phận ‘chồng’ ra mà nói lung tung trước mặt ba mẹ tôi, nếu không anh không yên với tôi đâu!"
Quý Kình Phàm xem thường nói, "Thật ra thì để công bằng, sau này em cũng có thể dùng thân phận ‘vợ’ tôi nói như thế trước mặt anh mà, tôi không ngại đâu!"
Đàm Tâm phát hiện chẳng bao giờ mình nói lại Quý Kình Phàm, bởi vì anh ta luôn có một cái vẻ vô lại, nhìn thì như rất dễ nói chuyện, thực tế mỗi một câu nói ra đều không thể làm người ta phản bác lại được câu nào.
Đàm Tâm bị tức đến mặt mũi đỏ bừng, "Quý Kình Phàm! !"
Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên.
Quý Kình Phàm lấy điện thoại di động ra, liếc mắt nhìn màn hình điện thoại một cái, anh làm một tư thế ‘suỵt’ với Đàm Tâm, nhỏ giọng nói, "Bà xã, là mẹ chồng em gọi đến, bây giờ tốt nhất em đừng nói gì cả."
Thấy Quý Kình Phàm ấn nút trả lời, Đàm Tâm bất đắc dĩ phải nhịn xuống cơn tức.
Chỉ thấy Quý Kình Phàm đứng dậy đi đứng cạnh cửa sổ, một tay đút túi quần trò chuyện với mẹ mình, "Mẹ. . . . .Dạ, con cũng biết tin trên báo rồi . . . .Con thề với mẹ, tình cảm của con trai và con dâu mẹ tuyệt đối không có vấn đề gì cả. . . . . Đúng vậy, là con dâu mẹ giận dỗi với con nên nói lung tung thôi. . . . .Được, hai ngày nữa con sẽ đưa cô ấy đến Anh để gặp mặt mọi người. . . . . Mẹ yên tâm, đừng nói là sẽ sớm sinh cháu trai cho ông bà bế, mà còn là ba năm bế hai đứa nữa. . . . ."
Đàm Tâm có thể nghe thấy rõ ràng những gì mà Quý Kình Phàm nói, sắc mặt của cô từ màu đỏ của sự giận dữ chuyển thành màu đỏ của xấu hổ, lúc này màu đỏ trên gương mặt cô càng khó có thể biến mất rồi.
Kết thúc trò chuyện, Quý Kình Phàm thở phào nhẹ nhõm.
"Quý Kình Phàm! !"
Đàm Tâm nắm chặt hai quả đấm, hận không thể vung tay đấm cho anh hai quả vào mặt luôn ngay lúc này. Ba năm bế hai đứa? Chuyện như thế mà anh ta cũng dám nói!
Quý Kình Phàm xoay người lại nhíu mày nói, "Không phải đã nói với em là đừng có gọi cả tên lẫn họ của anh ra rồi hay sao? Thử gọi một câu ‘ông xã’ anh nghe xem nào, dù sao hai ngày nữa em cũng phải đến Lodon với anh rồi, bây giờ gọi trước cho quen đi."
"Tôi nói với anh tôi sẽ đi London à?"
Quý Kình Phàm đi về phía Đàm Tâm, nhìn một lọn tóc buông lơi sau vành tai cô, anh khẽ cười nói, "Đến London với anh rồi em sẽ biết, mẹ anh là người rất dễ gần, bà là người duy nhất trong gia tộc không ép tôi lấy người mà tôi không yêu. . . . Bà vẫn luôn nói rất muốn gặp em, anh tin chắc hai người gặp nhau chắc chắn sẽ sống với nhau rất hòa hợp." Quý Kình Phàm vừa nói, vừa giúp Đàm Tâm gạt lọn tóc rơi ra đằng sau gáy, cử chỉ vừa dịu dàng vừa thân mật.
Dường như vì không quen với sự đụng chạm đó của anh, Đàm Tâm lui về phía sau một bước hỏi, "Cho dù cứ coi như tôi đến London cùng với anh, thế nhưng cũng là vì hợp đồng hôn nhân mà thôi, nhưng cái này cũng không có nghĩa cả một năm tới tôi sẽ sống ở London cùng với anh."
Quý Kình Phàm cười nhạt, "Anh thừa biết em không có ý định sống ở London với anh. . ."
Đàm Tâm nghi ngờ.
Quý Kình Phàm bình tĩnh nói, "Nếu như em muốn, em đã không đi tham gia cái quảng cáo nước hoa đó."
Đàm Tâm kinh ngạc, "Anh biết?"
Quý Kình Phàm liếc nhìn Đàm Tâm, giọng nói vẫn ôn hòa như cũ, "Có thể là em không biết, mấy ngày trước công ty DX gửi mail cho em thông báo tham gia buổi quay thử, tôi đang dùng máy tính của em để xử lý công việc thì vô tình nhìn thấy."
Lúc này Đàm Tâm mới nhớ ra, cô thật đã đưa máy tính của mình cho anh ta mượn, nhưng đã quên xóa cái mail kia đi. . . . . Mình thật là sơ ý!
Không biết vì sao, lúc này khi đối mặt với anh cô lại lắp bắp, "Vậy. . . . Vậy chắc anh đã biết suy nghĩ của tôi rồi."
Quý Kình Phàm đi tới trước mặt Đàm Tâm, nhẹ nhàng nói, "Anh muốn nói với em là, anh không bao giờ ép buộc em điều gì cả. . . . .Nếu như lần này em đồng ý đến London với anh, sau khi ra mắt ba mẹ anh rồi thì anh sẽ ở lại London làm việc, còn em có thể tự do lựa chọn đi hay ở lại thì tùy em."
Sau khi Đàm Tâm nghe xong trong lòng bây giờ lại bất chợt trào lên một loại tình cảm không rõ.
Cô không hiểu bây giờ cảm xúc của mình như thế nào, nhưng cô có thể cảm thấy một cách rất rõ ràng sự chân thành cùng sự dịu dàng của anh. . . . . .
"Được rồi, xuống ăn sáng đi nào, để ba mẹ vợ khỏi phải nghi ngờ. . . . ."
Đàm Tâm ngây người đứng sững tại chỗ.
Quý Kình Phàm nắm lấy bàn tay Đàm Tâm dẫn cô bước đi thẳng ra khỏi phòng ngủ.
-
Hai ngày sau.
Sáng sớm Hạ Tử Du tỉnh lại thì nhận được một tin nhắn, nội dung của tin nhắn là thông báo việc cô và Đàm Tâm đã đứng thứ nhất trong buổi quay thử quảng cáo, ba ngày sau bọn họ có thể trực tiếp quay quảng cáo chính thức trong vòng một tuần.
Hạ Tử Du nhận được tin nhắn này từ công ty DX thì rất vui vẻ, đợi bạn tổng giám đốc đi làm rồi vui vẻ đi tìm Đàm Tâm.
Hạ Tử Du cứ tưởng là sẽ nhìn thấy một Đàm Tâm rạng rỡ cực kỳ có tinh thần, nhưng không nghĩ đến lại nhìn thấy một Đàm Tâm đang chán nản buồn bực. Hạ Tử Du kéo Đàm Tâm ngồi xuống sofa, hỏi, "Chị Tâm, chị làm sao thế?"
Đàm Tâm ngồi trên ghế, chậm rãi nói, "Chị nhận được tin nhắn rồi, nói là chúng ta đã thắng."
Hạ Tử Du vui sướng gật đầu, "Đúng rồi! !" Thật không ngờ rằng họ lại có thể thắng, cô thật quá kích động!
Đàm Tâm ngây người nhìn phản ứng vui vẻ của Hạ Tử Du, không còn hơi sức mà nói, "Tử Du, Dịch Khiêm đồng ý cho em tham gia quay quảng cáo à?"
Hạ Tử Du cười nói, "Em cũng không biết tại sao dạo này tổng giám đốc Đàm kia lại dễ nói chuyện thế, em nói với anh ấy là em đã thắng có cơ hội tham gia vào quay quảng, không ngờ thế mà anh ấy lại khen em ‘bà xã thật là giỏi’, em thật sự cảm thấy ‘được yêu chiều quá mà kinh hoảng’ đấy. . . . Vốn là sợ anh ấy không đồng ý, không ngờ bây giờ anh ấy còn khuyến khích em đi, còn nói em ở nhà suốt cũng rất buồn, tìm vài việc coi như là để chơi cho vui!"
"Ồhhhhh." Đàm Tâm trả lời lại Hạ Tử Du chỉ có đúng một chữ thật dài này.
Hạ Tử Du rốt cuộc nhìn thấu vẻ mặt không hề vui sướng của Đàm Tâm, cô kiềm chế lại tâm trạng kích động bình tĩnh hỏi, "Chị Tâm, chị sao vậy? Có được kết quả này chị không thấy vui à?"
Đàm Tâm khẽ thở dài, "Lẽ ra đúng là chị nên vui nhưng Quý Kình Phàm nói ngày mai anh ta sẽ về London, bổn phận làm ‘vợ’ anh ta, anh ta mong chị sẽ cùng quay về với anh ta."
“Công ty DX báo chúng ta sẽ quay quảng cáo vào ngày hôm kia, nếu như chị đi London với Quý Kình Phàm vào ngày mai, nhất định phải ở lại London mười ngày nửa tháng, như vậy, chị sẽ không về kịp để quay quảng cáo rồi. . . . Có phải là chị đang băn khoăn cái này hay không?"
Đàm Tâm nhẹ nhàng gật đầu.
Hạ Tử Du nói ra đề nghị của mình, "Em thấy cái này rất dễ giải quyết mà, mặc dù chị và Quý Kình Phàm có hợp đồng hôn nhân, nhưng không có nghĩa là bây giờ chị phải bắt buộc phải về ngay lúc này, chị có thể hoãn lại để đến sau khi quay quảng cáo xong thì đến Anh. . . . ."
"Không, ngày mai anh ta nhất định phải quay về LonDon, anh ta có rất nhiều chuyện cần xứ lý, lần này có thời gian là vì anh ta đang xin phép nghỉ tuần trăng mật, mà nếu như anh ta quay về mà không có chị thì không có cách nào để ăn nói với ba mẹ mình cả."
"Cho nên, chị vừa muốn cùng anh ấy đến London vừa muốn tham gia quay quảng cáo?"
"Ừm!"
"OK, giờ thị mọi chuyện lại quay về điểm xuất phát ban đầu, chị Tâm, bây giờ là lúc để chị lựa chọn! Một là cơ hội để chị có việc làm trong tương lai, một là cơ hội đi cùng Quý Kình Phàm, bây giờ chị đang rất bối rối."
"Tử Du, em nói xem chị nên lựa chọn thế nào?"
Hạ Tử Du thành thật trả lời, "Lựa chọn thế nào là vấn đề người ngoài cuộc không bao giờ có thể giúp được, nhưng mà em có thể phân tích cho chị một chút, nếu như chị chọn ở lại Los Angeles tham gia vào quay quảng cáo, em nghĩ cho dù sau này chị có đến London gặp ba mẹ anh ấy thì Quý Kình Phàm cũng sẽ cho rằng chị chỉ đang thực hiện bản hợp đồng hôn nhân mà thôi, cái này sẽ khiến anh ấy bị tổn thương."
Đàm Tâm vò tóc, phiền não nói, "Tại sao lại để cho chị gặp phải cái chuyện nhức đầu như thế cơ chứ?"
Hạ Tử Du cười nói, "Em nhớ chị có nói với em là, nếu chúng ta thắng, chị sẽ chọn ở lại Los Angeles quay quảng cáo. . . . Chị Tâm, bây giờ chị đang do dự điều đó đã nói rõ rằng chị đã không hay không biết để Quý Kình Phàm chiếm một vị trí có sức nặng trong lòng chị rồi."
Đàm Tâm lắc đầu thật mạnh, "Không. . . . Tử Du, chị đối với Quý Kình Phàm không giống những gì em nghĩ đâu. . . . Trên thực tế ngay cả bản thân chị cũng không biết đó là cảm giác gì, nhưng chắc chắn đó không phải là thích, chị có thể chắc chắc rằng đến bây giờ chị vẫn chưa thể buông tay hoàn toàn với Robert. . . . ."
"Nếu như Quý Kình Phàm không ảnh hưởng đến chị, thì hiện tại lúc này chị vốn cũng sẽ không bối rối trước những sự lựa chọn, chị sẽ không chút do dự mà chọn ở lại Los Angeles tham gia vào quảng cáo!"
"Không, người chị thích chính là Robert, chị không thể nào thích người khác được, huống chi người đàn ông này quen biết với chị còn chưa được hai tháng. . . . Chị muốn đi London cùng với anh ta là bởi vì chị biết anh ta rất tốt với chị, chị không muốn để anh ta thất vọng. . . ."
Hạ Tử Du ôm lấy Đàm Tâm, an ủi nói, "Chị Tâm, có một số việc bây giờ em chưa thể nói với chị được, nhưng xin chị hãy tin em, giữa chị và Quý Kình Phàm tuyệt đối không chỉ quan hệ quen biết đơn giản hai tháng như vậy đâu. . . . Thấy chị rối rắm như thế, không bằng để em cho chị một đề nghị như thế này. . . . . ."
Đàm Tâm ngây người ngước mắt, "Em nói đi."
Hạ Tử Du trả lời, "Em sẽ nói với bên công ty DX để bọn họ lùi chuyện quay quảng cáo lại một tháng sau, có quan hệ của Dịch Khiêm em tin chắc bọn họ sẽ đồng ý. . . .Sau đó thì chị hãy đến London với Quý Kình Phàm đi! Như thế cũng sẽ không mất đi cơ hội tham gia quay quảng cáo, cũng sẽ không để Quý Kình Phàm phải thất vọng. Sau một tháng nếu như chị đối với Quý Kình Phàm vẫn không có chút cảm giác nào, như thế chị có thể rút lui mà Quý Kình phàm cũng có thể cảm nhận được thái độ của chị với anh ấy, chắc chắn rằng anh ấy cũng có thể hiểu được, đương nhiên nếu như chị lựa chọn đến London thì đó chính là kết quả mà em muốn thấy nhất."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui