Tổng Giám Đốc, Xin Anh Nhẹ Một Chút !


"Là anh."
Giây phút này, lời đáp lại Đàm Tâm chính là chất giọng nam khàn khàn của Quý Kình Phàm.
Cả người Đàm Tâm ngẩn ra, hai mắt mở to.
Quý Kình Phàm khẽ khàng đẩy cánh cửa ra, thứ mà anh nhìn thấy đầu tiên đó chính là dáng vẻ hốt hoảng của Đàm Tâm đang ngồi trên sofa.
Đàm Tâm theo bản năng đứng lên, ánh mắt đề phòng nhìn về phía anh, "Anh. . . . .Tại sao anh lại xuất hiện ở đây?"
Quý Kình Phàm không vội vã lại gần Đàm Tâm, mà chỉ lẳng lặng nhìn Đàm Tâm.
Hạ Tử Du sợ bà Đàm biết sự thật, đã nói trước để bà Đàm rời đi, cho nên trong không gian rộng lớn giờ phút này chỉ có hai người bọn họ.
Đàm Tâm cầm cái gối ôm trên sofa lên, ném về phía anh không chút khách sáo, "Quý Kình Phàm, anh cút đi cho tôi. . . .Tôi không muốn nhìn thấy anh. . . . Anh có nghe thấy hay không?"
Quý Kình Phàm cũng không ngăn cản, mặc cho cô xả giận.
Rốt cuộc, mấy cái gối ôm đều bị cô ném hết, Đàm Tâm đột nhiên đứng đờ người trên sàn, ôm đầu tâm trạng sa sút òa khóc thật lớn. . . . . .
Quý Kình Phàm chậm rãi đi tới, không để ý đến sự giãy dụa của cô, bế cô lên.
Đàm Tâm dùng cả tay lẫn chân chống cự lại anh, tuy nhiên Quý Kình Phàm vẫn ôm siết cô như thế, cho đến khi anh ôm cô ngồi xuống ghế sofa.
Ngay sau lúc đó, cho dù Đàm Tâm có mắng mỏ thế nào, Quý Kình Phàm đều không đáp lại, mặc cho cô trút giận . . . . .
Thời gian từ từ trôi qua, cuối cùng Đàm Tâm cũng yên tĩnh lại. . . . . .
Sau cùng, Quý Kình Phàm cúi người hôn lên giọt nước mắt đọng trên mi của Đàm Tâm, u uẩn hỏi, "Em chán ghét anh đến thế sao?"
Nước mắt lăn tròn tí tách liên tiếp rơi trên gò má Đàm Tâm, ánh mắt của cô dường như đã mất đi tiêu cự, không có sự phản kháng và kích động như lúc trước, ngây người và im lặng nhìn anh.
Quý Kình Phàm cầm Đàm Tâm tay lên hỏi, "Còn đau không?"
Đúng vậy, lúc còn ở London, nếu như anh không để cô quay về, thì cô sẽ chọn cách tự hủy hoại mình. . . . .Thật may là trên cổ tay cô chỉ có một vết cắt nho nhỏ, không nghiêm trọng lắm.
Đàm Tâm ngước đôi mắt ngây ngô của mình lên nhìn anh, "Tôi xin anh. . . .Đừng xuất hiện trước mặt của tôi nữa. . . . ."
Quý Kình Phàm dùng lời lẽ như tuyên thề, "Anh không bao giờ buông tay em ra!"
Ngữ điệu của Đàm Tâm đau xót lại hàm chứa lạnh lẽo, "Trừ phi anh muốn tôi chết. . . . . ."
Quý Kình Phàm nhíu mày, "Em cần thiết phải hành hạ anh như vậy sao?"
"Rốt cuộc là tôi hành hạ anh, hay là anh hành hạ tôi?" Đàm Tâm nghẹn ngào thốt ra, "Chín năm trước, nếu như không phải là do anh, tôi và Robert cũng không vì chuyện đêm hôm đó mà diễn mọt hồi tôi đuổi anh trốn . . . .Anh làm phí mất chín năm thanh xuân của tôi, cũng khiến cho Robert đeo khoản nợ này cho anh chín năm. . . . .Bây giờ anh đột ngột nhảy ra nói cho tôi biết, những năm qua anh không thể quên được tôi, Quý Kình Phàm, anh có biết anh thật nực cười hay không. . . . .Tôi làm sao có thể chấp nhận người đã cưỡng gian tôi, làm sao có thể chứ hả?"
Dường như đã suy nghĩ rõ ràng mọi chuyện trong lòng từ sớm, Quý Kình Phàm bình tĩnh nói, "Chuyện chín năm trước, anh có thể bù đắp cho em."
Đàm Tâm chất vấn, "Bù đắp? Anh có thể bù đắp cho tôi cái gì đây? Nếu như bây giờ tội gửi đơn kiện anh tội cưỡng dâm, anh sẽ thừa nhận hay sao?”
Quý Kình Phàm thản nhiên nói, "Nếu như em thấy điều đó có thể đền bù tổn thương mà anh đã gây ra cho em trong suốt trong chín năm qua, vậy thì em cứ làm đi."
Đàm Tâm cười lành lạnh nói, “Bây giờ anh nói những thứ này thật châm chọc, vật đổi sao dời, tôi tìm chứng cớ ở đâu ra? Huống chi chúng ta bây giờ đã là ‘vợ chồng’, cho dù tôi có nói nhiều hơn nữa trên tòa cũng chỉ là vợ chồng đang giận dỗi quấy phá. . . . . .Tôi vốn không có cách nào làm như vậy với anh! !"
Quý Kình Phàm nhìn Đàm Tâm thật sâu, "Nếu ngay từ đầu đã là sai lầm, tại sao chúng ta không để nó cứ tiếp tục sai?"
Đàm Tâm kích động đẩy Quý Kình Phàm ra, đứng lên nghiêm nghị nói, "Tôi sẽ không tiếp tục sai lầm với anh nữa. . . . Tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ ở cạnh một kẻ hèn hạ vô sỉ như thế, anh mau vứt cái ý nghĩ đó đi!"
Lời nói của Đàm Tâm như một con dao sắc bén đâm thẳng vào tim của Quý Kình Phàm, khiến cho giọng nói của anh trở nên hơi không lưu loát, "Thật sự là không thể phải không?"
Đàm Tâm vẫn cứ dựa vào cơn tức của mình mà thốt lên, “Đúng, tôi và anh đời này kiếp này đều không thể. . . .Tôi sẽ sớm lựa chọn ly hôn với anh, nếu như anh không muốn tôi làm ầm ĩ chuyện này lên, vậy xin mời anh sau khi ly hôn đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa! !"
Quý Kình Phàm cũng đứng lên nhìn thẳng vào Đàm Tâm, giọng nói vẫn kiên định như trước, "Anh sẽ không ly hôn với em! !"
Đàm Tâm nổi giận nói, "Vậy thì cứ đợi trình tự đơn phương ly hôn theo pháp luật đi!"
Bởi vì hai người kết hôn ở Anh, căn cứ vào luật pháp ở nơi đó, chỉ cần tình cảm đôi bên rạn nứt là có thể đơn phương ly hôn, nhưng tòa án thực hiện thủ tục thu thập chứng cơ cần ít nhất nửa năm, vì vậy, cho dù Đàm Tâm muốn ly hôn với Quý Kình Phàm, vậy ít nhất cũng phải đợi đến nửa năm sau.
--
Vì không để ông bà Đàm phải lo lắng cho mình, Đàm Tâm lấy lý do muốn dọn ra ngoài ở riêng với Quý Kình Phàm để ra khỏi nhà họ Đàm. . . . . Rất rõ ràng, Đàm Tâm đã quyết định muốn kết thúc cuộc hôn nhân hợp đồng này trước thời hạn.
Đàm Tâm chuyển ra ngoài, Quý Kình Phàm đương nhiên là không còn lý do để ở lại nhà họ Đàm, cho nên theo cách nhìn của ông bà Đàm, đôi vợ chồng son chỉ đang muốn có một thế giới hai người nên không nghi ngờ gì.
Đàm Tâm không dọn đến nơi nào quá xa cả, mà là chuyển vào căn biệt thự Hạ Tử Du và Đàm Dịch Khiêm đã từng ở, cũng chính là căn biệt thự mà bà Hạ đang ở kia, nguyên nhân là nơi đó cách xa thành phố, hoàn cảnh xung quanh êm ả thanh nhã, còn có bà Hạ làm bạn không đến nỗi cô một người cô đơn.
Bà Hạ nghe nói Đàm tâm sắp chuyển đến ở với bà, người thích náo nhiệt như bà đương nhiên là rất hoan nghênh, huống chi Hạ Tử Du tự mình gọi điện đến cho bà, nói với bà hãy giúp đỡ chăm sóc Đàm Tâm một thời gian.
Sau khi Đàm Tâm chuyển đến sống với bà Hạ đối với người lớn tuổi cũng rất tôn trọng, vì vậy khi sống chung cùng với nhau, Đàm Tâm cũng dần dần kể với bà Hạ một ít về tâm sự của mình, bà Đàm cũng dựa theo đó mà kể lại với Tử Du.
. . . . . .
Hôm nay, Hạ Tử Du lại gọi điện cho bà Hạ.
"Mẹ, chị Tâm như thế nào?"
Bà Hạ than nhẹ, "Tâm trạng ổn định lại rồi, nhưng vẫn thường hay nhốt mình một mình trong phòng, cũng không muốn nói chuyện với ai."
Hạ Tử Du đau lòng nói, "Chắc bây giờ chị ấy vẫn còn khó chịu lắm. . . . ."
Chín năm trước chị Tâm vẫn luôn cho rằng mình đã xảy ra quan hệ với người đàn ông mà mình yêu thương, cho dù người đàn ông mà chị yêu đó không thực hiện lời hứa với mình đi chăng nữa thì ít nhất chị ấy cũng không oán không hối. . . . .Nhưng hôm nay, chuyện của chín năm trước hoàn toàn bị trái ngược lại, những năm qua người đàn ông mà chị luôn theo đuổi lại không hề thiếu nợ gì mình, mà chị lại cũng bắt đầu vướng vào mối quan hệ với một người đàn ông xa lạ, quả thật điều này khiến chị Tâm khó có thể mà chấp nhận ngay lập tức được. . . . . .
Bà Hạ chậm rãi nói, "Cứ từ từ đi, có thể qua một thời gian nữa sẽ tốt lên cả thôi."
Hạ Tử Du nhỏ giọng hỏi, "Mẹ, mẹ nói xem chị Tâm và Quý Kình Phàm còn có thể không?"
Bà Hạ cười nhẹ nói, "Chuyện tình cảm nam nữ ngoài người trong cuộc ra người ngoài sao có thể hiểu được đây? Giống như con và Dịch Khiêm vậy. . . .Đã từng có ai nghĩ đến tương lại hai đứa các con lại ân ái như bây giờ chứ?"
Hạ Tử Du ngượng ngùng nói, "Tình huống của con và Dịch Khiêm không giống như của họ mà, con và Dịch Khiêm là cả hai đều yêu nhau. . . . ." Bà Hạ không nhịn được trêu chọc, "Cũng không biết lúc ấy là đứa nào nói dù có phải lấy heo lấy chó cũng quyết không dây dưa với Dịch Khiêm đấy. . . . . ."
Hạ Tử Du biết Bà Hạ đang nói đến lúc cô đang kích động đòi đi xem mắt. . . . . .
"Được rồi, mẹ, mẹ chỉ biết giễu cợt con thôi. . . . ."
Biết con gái hay xấu hổ, bà Hạ không nói tiếp nữa, mà là nói sang chuyện khác, nghiêm nghị hỏi, "Mấy ngày hôm nay không thấy Quý Kình Phàm tìm đến, có phải là tình cảm của cậu ta đối với Đàm Tâm chỉ có ngoài miệng thôi không?"
Hạ Tử Du lập tức lắc đầu, "Mẹ, không phải vậy. . . . .Tình cảm của Quý Kình Phàm với chị Tâm là thật. . . . . ."
Bà Hạ không kìm được nghi ngờ, "Vậy cậu ta định cứ thế mà lãng phí hết thời gian, cũng không có cách nào khiến Đàm Tâm động lòng với cậu ta ư?"
Hạ Tử Du trả lời, "Có ạ, hôm nay anh ta tới tìm Dịch Khiêm rồi, hai người bọn họ đang nói chuyện trong phòng làm việc, giờ con cũng không biết bọn họ nói chuyện gì nữa, nhưng mà nhất định là về chị Tâm!"
Bên trong phòng làm việc, Đàm Dịch Khiêm nhàn nhãn dựa người vào ghế khoan thai nhấm nháp ly rượu đỏ trong tay.
Quý Kình Phàm đứng trước bàn làm việc, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Đàm Dịch Khiêm ngước mắt liếc nhìn tới Quý Kình Phàm, thong thả nói, "Anh muốn chuyển đến biệt thự của tôi không có vấn đề gì, nhưng mà nếu tôi để cho anh chuyển vào biệt thự, Đàm Tâm sẽ nghĩ em trai tôi đây đứng về phía anh, chị ấy có thể sẽ hận tôi cả đời đấy."
Quý Kình Phàm vung tay đấm mạnh lên mặt bàn một cái, "Đàm Dịch Khiêm, tôi bây giờ không có thời gian đứng đây mà lôi thôi với cậu, hoặc là cậu để cho tôi chuyển vào biệt thự, hoặc là tôi sẽ kể cho vợ cậu chuyện tình một đêm năm đó của cậu với người phụ nữ khác trong buổi party! !"
Đàm Dịch Khiêm xem thường nói, "Thật không may, trước đó vợ của kẻ hèn đã thảo luận xong vấn đề này với kẻ hèn rồi, căn bản cái này đối với kẻ hèn không tạo nên được bất cứ uy hiếp gì!"
Quý Kình Phàm chống hai tay lên mặt bàn, nghiêng người liếc nhìn Đàm Dịch Khiêm "Vậy cậu có thảo luận với vợ yêu của cậu chuyện sau đêm đó không? Đêm hôm đó cực kỳ thỏa mãn khiến cô X đó nhớ mãi không quên, ngày nào cũng ôm ấp yêu thương ngã vào lòng cậu, nhìn cậu có vẻ chính nhân quân tử thế mà lại mấy lần để cô X đó ở lại phòng mình chỉ để phát tiết mà thôi. . . . .Tôi biết rõ lúc ấy tổng giám đốc Đàm mới tiếp nhận Đàm thị cho nên áp lực rất lớn, lại phải quan tâm đến cả việc học, thỉnh thoảng cần buông lỏng một chút là chuyện đương nhiên. . . . .Nhưng mà nếu như vợ cậu biết được chuyện này, tối nay không biết tổng giám đốc Đàm cậu có ngủ ngon được nữa hay không đây?"
Đàm Dịch Khiêm vốn dĩ nhàn nhã thong dong giờ lại nhíu mày.
Quý Kình Phàm thu quả đấm lại, lạnh nhạt cười cười, "Tôi biết rõ vợ cậu rất tin tưởng tổng giám đốc Đàm cậu, nhưng, nếu như cô ấy không tin, vậy tôi sẽ đưa cô ấy họ tên của cô X kia để tham khảo một chút, mặc dù tổng giám đốc Đàm cậu bây giờ ngay cả đến mặt mũi cô ta cũng không nhớ nổi, nhưng tôi lại nhớ rất rõ ràng, dù sao người phụ nữ xinh đẹp kia cả tôi và Robert đều không theo đuổi được, cô ta cố tình coi trọng cậu thôi. . . . Tất cả phụ nữ đều rất hẹp hòi, cho dù tổng giám đốc Đàm cậu có giơ tay lên trời mà thề, vợ cậu chắc cũng sẽ không cho qua chuyện này dễ dàng thế đâu, coi như sau này tổng giám đốc Đàm có thể chiếm lại được sự tin tưởng của vợ mình, nhưng có lẽ cũng không thể vui vẻ đắc ý như bây giờ đâu nhỉ?"
Đàm Dịch Khiêm để ly rượu xuống, mắt lạnh đảo quanh lạnh lùng nói, "Phá hoại gia đình người khác sau này chết là phải xuống địa ngục đấy!"
Quý Kình Phàm dường như đã chờ đợi những lời này của Đàm Dịch Khiêm, vỗ tay cái bốp cười nói, "Tổng giám đốc Đàm nói câu này thật có lý, phá hoại người khác là phải xuống địa ngục . . . . Tôi nói này tổng giám đốc Đàm, bây giờ không cậu bây giờ cậu cũng đang phá hoại gia đình tôi và Đàm Tâm đấy sao? Rõ ràng chỉ cần một cái nhấc tay của cậu, thế nhưng lại muốn xem tôi làm trò cười, đã nhiều năm như thế rồi cái tính thấy chuyện không liên quan đến mình lại muốn mặc kệ vẫn không đổi à?"
Đàm Dịch Khiêm nheo mắt giảo hoạt quan sát Quý Kình Phàm vì một phụ nữ mà ‘không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào’. (chị nói này DK à, đó là vỏ quít dày fai gặp móng tay nhọn thôi em trai à, cá ăn kiến mãi fai để cho có ngày kiến táp lại cá 1 lần chứ hỉ )
Không im lặng trong chốc lát, lúc này, Hạ Tử Du muốn thăm dò tin tức đã ở bên ngoài gõ cửa.
"Ông xã, là em đây."
Quả nhiên giọng nói mềm mại của Hạ Tử Du vang lên.
Quý Kình Phàm nở nụ cười mở cửa phòng ra.
Hạ Tử Du mỉm cười nói, "Hai người đang nói chuyện gì thế?"
Quý Kình Phàm liếc mắt nhìn gương mặt điển trai ngồi đằng sau bàn làm việc kia hơi nhíu mày, cố ý nhẹ nhàng chậm rãi nói ra, "Cũng không có nói gì đâu, chỉ là muốn nhờ chồng em giúp tôi vài việc thôi. . . ."
Hạ Tử Du tò mò hỏi, "Giúp cái gì ạ?"
"Ý định của tôi là muốn chuyển vào biệt thự sống với Đàm Tâm. . . . Nhưng mà chồng em nói là trong biệt thự không có chỗ ở cho những người không có nghĩa vụ như tôi, khăng khăng dùng thái độ xem chuyện cười để nhìn tôi luống cuống vì Đàm Tâm.”
Hạ Tử Du đi đến bên cạnh ông xã thân yêu ngọt ngào cười nói, "Ông xã, tại sao anh lại không đồng ý với anh ấy?"
Đàm Dịch Khiêm kéo tay vợ yêu thâm tình nói, "Bà xã, biệt thự đối với anh và em rất có giá trị kỷ niệm, trong vườn hoa còn có cả mấy loại cỏ chanh em trồng nữa. . . . . .Anh không muốn phá hỏng sự thanh tĩnh của nơi đó."
"Nhưng lúc này là thời điểm rất đặc biệt mà, anh Kình Phàm giờ mà không bắt được chị Tâm sợ rằng chị ấy sẽ ly hôn với anh ta thật mất. . . . . .Anh nên đồng ý với anh ấy đi, cùng lắm là lúc anh ấy sống ở biệt thự thì giúp em trồng hoa nhổ cỏ một chút." Bà Đàm thật là lương thiện chưa kìa!
Quý Kình Phàm đắc ý nhìn về phía Đàm đại nhân.
Đàm Dịch Khiêm cũng không sợ không vội nói ra, "Bà xã, em đã lên tiếng thì dĩ nhiên không thành vấn đề, nhưng mà tâm trạng của chị ấy bây giờ vẫn chưa hoàn toàn ổn định, anh không muốn Đàm Tâm nhìn thấy anh ta mà bị kích động. . . . .Cho nên chuyện này hãy trì hoãn thêm vài ngày đi, không vội."
Cậu được lắm Đàm Dịch Khiêm, quyết tâm muốn nhìn thấy tôi làm trò cười đúng không? Quý Kình Phàm trong lòng nghiến răng giận dữ.
Đàm Dịch Khiêm đúng lúc này đứng dậy, mặt mày hớn hở ôm vợ yêu, thân mật nói, "Bà xã, chúng ta trở về phòng thôi. . . . . ."
Hạ Tử Du nghĩ thấy những lời Đàm Dịch Khiêm nói cũng đúng, vì vậy nói với Quý Kình Phàm, "Vậy anh phải chờ thêm mấy ngày nữa đi. . . . . Anh yên tâm, em sẽ luôn hỏi thăm tin tức từ chỗ mẹ em giúp anh, chỉ cần tâm trạng của chị Tâm tốt lên em sẽ ngay lập tức sẽ báo cho anh dọn qua đó!"
Quý Kình Phàm lúc này đang mắng thầm, đợi đến lúc tâm trạng của Đàm Tâm tốt lên mới chuyển vào? Sợ rằng khi đó “trinh nữ đã thành đàn bà” rồi! !(ý chỉ việc phải chờ đợi quá lâu)
Cũng khó trách Quý Kình Phàm muốn chuyển vào biệt thự gấp gáp như vậy, phải biết là suốt tuần lễ nay không nhìn thấy Đàm Tâm, cuộc sống của anh cứ như một cái xác không hồn. . . . .Anh đã thề, cho dù là không chừa thủ đoạn nào cũng phải bám dính quấn chặt lấy, anh cũng không cho phép Đàm Tâm biến mất khỏi tầm mắt của mình một lần nữa!
Hạ Tử Du thấy Quý Kình Phàm không trả lời, vội vàng hỏi, "Quý Kình Phàm, có vấn đề gì sao?"
Quý Kình Phàm hoàn hồn, thong thả nhàn nhã cười, "Ồh, không có vấn đề gì, biết làm sao đành theo lời của Dịch Khiêm thôi. . . . .Nhưng mà tôi đột nhiên phát hiện ra trong bữa tiệc chín năm trước, tôi nhớ tới đêm đó Đàm Dịch Khiêm. . . . ."
Vừa nhắc tới tên của ông xã thân yêu, Hạ Tử Du lập tức trở nên hăng hái, "Bữa tiệc hôm đó đã xảy ra chuyện gì?" Thật ra cô rất muốn nghe xem câu chuyện của chín năm về trước từ miệng người khác nói ra có hoàn toàn giống như chồng mình đã kể hay không.”
Quý Kình Phàm cố ý liếc mắt nhìn sang Đàm Dịch Khiêm rồi thong thả nói, "Đêm đó, Dịch Khiêm. . . . ." Ánh mắt của Đàm Dịch Khiêm như tên bắn lao đến như muốn hỏi, anh dám?
Quý Kình Phàm dùng ánh mắt trả lời lại tôi không dám’, nhưng nếu như cậu cứ muốn tôi lãng phí thời gian như thế thì tôi dám! !
Hạ Tử Du rất có hứng thú, "Nói mau, nói mau. . . . . ."
Đúng lúc này, Đàm Dịch Khiêm giống như tiếc nuối nói, "Bà xã, anh đột nhiên nghĩ ra, hai ngày trước Đàm Tâm dường như nói với anh là muốn rời khỏi Los Angeles một thời gian. . . .Nếu như Đàm Tâm quyết định muốn đi, vậy thì chuyện Quý Kình Phàm mau sớm chuyển vào biệt thự ở cũng là rất cần thiết, dù sao cứng đối cứng còn hơn là đến chết cũng không gặp lại!"
Hạ Tử Du kinh hãi, "Vậy sao? Chị Tâm dự định đi ư, tại sao mẹ em không nghe chị Tâm nói qua?"
"Có thể mẹ em quên mất. . . . . ."
"Thế à."
Quý Kình Phàm quăng cho Đàm Dịch Khiêm một biểu cảm cảm kích, rồi sau đó xoay người, "Vậy ngay bây giờ tôi sẽ chuẩn bị chuyển sang biệt thự."
Hạ Tử Du nhìn bóng lưng vội vàng rời đi của Quý Kình Phàm hỏi, "Này, anh còn chưa kể chuyện bữa tiệc tối đó cho em nghe mà!"
Quý Kình Phàm trả lời Hạ Tử Du, "Đêm đó Robert đã bẫy Đàm Dịch Khiêm để cậu ta trở thành một đàn ông thực thụ. . . . . ."
Hứng thú của Hạ Tử Du lập tức tụt xuống, "Ồh, cái này tôi biết rồi."
Đàm Dịch Khiêm hôn lên má vợ yêu dịu dàng nói, "Chúng ta về phòng thôi. . . . . ."
"Tại sao phải về phòng chứ?"
"Anh nghĩ là vợ yêu của anh có hứng thú với vấn đề anh có phải là đàn ông thực thụ hay không ấy mà."
"Anh. . . ."
"Bà xã, đi, để anh chứng minh cho em xem!"
Vừa nói Đàm Dịch Khiêm liền bế bổng Hạ Tử Du lên.
Hạ Tử Du vung tay đấm nhẹ lên người anh, "Thấy hét, lúc nào cũng không đứng đắn. . . . . ."
--
Một tuần lễ không thấy Quý Kình Phàm, Đàm Tâm bình tĩnh lại rất nhiều, nhưng cũng cảm thấy không hiểu sao lại có chút cô đơn.
Mười ngày ở London đó, mặc dù Quý Kình Phàm thường xuyên bận rộn với công việc, nhưng thời gian dành cho cô vẫn không hề ít đi. . . . . .
Anh luôn luôn nói ngọt, không, phải nói là nói năng ngọt xớt, dáng vẻ cũng thường hay khiến người khác thấy ghét, nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, trong lúc bất chợt bên cạnh mình lại thiếu mất một người cà lơ phất phơ như thế cô lại cảm thấy có chút không quen.
"Bà xã, anh đã nói đừng gọi cả họ lẫn tên anh ra như thế. . . . .Ngoan, gọi tiếng ‘ông xã’ anh nghe xem nào . . . . ."
"Bà xã, tối nay lại để cho anh ngủ trên sofa à? Anh có thể ngủ trên giường với em được không. . . . . ."
"Bà xã, hôm nay anh về muộn, có nhớ anh không?"
. . . . . .
Những câu này hình như ngày nào anh cũng nói bên tai cô, giờ phút này lại không khỏi tràn ngập trong tâm trí cô.
Đàm Tâm không hiểu sao lại phiền não bịt tai lại tự lẩm bẩm, "Quý Kình Phàm, anh hãy cút ra xa một chút cho tôi! !"
Mặc dù miệng thì mắng, nhưng trong đầu cô không kìm được mà thoáng qua một ý nghĩ. . . .Nhưng mà, cô và anh đã hơn một tuần không gặp mặt rồi, trong thời gian này anh lại không hề xuất hiện trước mặt cô, cũng không còn gọi điện cho cô nữa, không phải là anh cứ thế mà bỏ qua đấy chứ?
Trời ạ. . . .
Sao mình lại có ý nghĩ như thế chứ? Mình hận anh ta còn không kịp. . . . .Mình còn lâu mới để ý đến chuyện có ở bên anh ta nữa hay không! !
Đàm Tâm cảm giác đáy lòng mình dường như đang tồn tại cả hai người, một bên ma quỷ, một bên Thiên Sứ, một vẫn mãi kiên trì với chuyện chín năm trước anh đã làm chuyện không bằng cầm thú ấy đối với cô, khiến tình cảm của cô và Robert không lý do mà lụi tàn, một lại đang mãi nhớ đến hình ảnh anh ân cần đối với cô. . . . . .
Đàm Tâm cảm thấy đầu mình sắp nổ tung ra rồi. . . . . .
Lúc này, tiếng gõ cửa ở bên ngoài vang lên.
Cốc, cốc, hai tiếng gõ rất có quy luật.
Nghĩ đến dạo này bà Hạ thường hay tìm cô nói chuyện, vì vậy cô không hề suy nghĩ mà mở cửa phòng ra
Thế nhưng, phút giây cửa phòng được mở ra, bóng dáng cao lớn anh tuấn đứng sừng sững trước của lại khiến cô phải hít vào một hơi thật mạnh, "Anh. . . ."
Vẫn là sự cợt nhả như ngày thường, thật giống như chuyện không vui trước đó chưa hề xảy ra, Quý Kình Phàm vô cùng thân mật nói, "Bà xã, nghe nói gần đây em ăn không ngon, anh có mua bánh ngọt quả phỉ mà em thích nhất này. . . . ."
Đàm Tâm giật lấy hộp bánh quả phỉ thẳng tay ném sang một bên, tức giận nói, "Quý Kình Phàm, ai cho anh đến nơi này?"
Khóe miệng Quý Kình Phàm cong lên thành một nụ cười, "Là em chứ ai nữa, anh cảm nhận được những ngày anh không ở bên cạnh em, em đang bắt đầu nhớ tới anh rồi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui