Tổng Giám Đốc, Xin Anh Nhẹ Một Chút !


"Anh.....Anh không biết xấu hổ à."
"Dù có mất mặt hơn nữa thì anh cũng vẫn muốn có em."
Quý Kình Phàm đi đến gần bên Đàm tâm, vươn tay muốn kéo cô lại ôm vào trong lòng mình.
Cũng may cô đã kịp thời né tránh, cô tức giận nói, "Đây là chỗ riêng tư, anh đi ra ngay cho tôi, bằng không tôi sẽ nói với bác Hạ báo cảnh sát đấy."
Tuy không ôm cô gái mà mình yêu thương như trong trong dự tính, thế nhưng Quý Kình Phàm cũng không hề thấy thất vọng, đôi mắt lấp lánh tia sáng giảo hoạt của anh nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của Đàm Tâm, vẫn giữ vẻ nhàn nhã vốn có nói, “Thật xin lỗi, em trai em cũng chính là người mà em nói là tổng giám đốc Đàm anh minh thần võ kia đã đồng ý cho anh chuyển vào đây, cho nên anh không được tính là tự xông vào nhà dân đâu.”
"Dịch Khiêm?" Đàm Tâm thật khó có thể khó tin. Biết rõ người chị này đang bị bắt nạt lại còn đi giúp đỡ người ngoài?
Đúng lúc này, ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.
Là dì Lưu giúp việc.
"Thưa cậu Quý, xin hỏi hành lý của cậu muốn để ở đâu đây ạ?"
Quý Kình Phàm quay đầu lại cười với dì Lưu rồi nói, "Dì hãy mang vào trong phòng này đi."
Dì Lưu gật đầu, "Dạ được "
Ngay sau đó, mấy người giúp việc đem hành lý của Quý Kình Phàm chuyển đến phòng của Đàm Tâm.
Đàm Tâm nhìn thấy đống đồ của Quý Kình Phàm lần lượt được chuyển vào trong tầm mắt của mình, cơn tức giận trong người cô hừng hực bốc lên, "Quý Kình Phàm, anh lập tức cút ngay cho tôi, nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo đấy."
Quý Kình Phàm như không hề nghe thấy mà ngồi xuống chiếc ghế sofa được đặt ở giữa phòng, rất vô lại nói, "Anh sẽ không đi đâu hết, anh chỉ ở nơi nào mà có em thôi."
Đàm Tâm tức giận xách lên hành lý của Quý Kình Phàm dự định ném nó ra ngoài cửa phòng.
Quý Kình Phàm không hề ngăn cản cô mà còn đứng dậy dùng giọng ôn hòa như cũ nói, "Hành lý rất nặng, em vác không nổi đâu."
Đàm Tâm đổi sang kéo hành lý.
Có lẽ vì cô quá mức nôn nóng chỉ nghĩ đến việc đem hành lý của Quý Kình Phàm quẳng ra ngoài, nhưng không ngờ ngay lúc này chiếc vali hành lý lại bị bật mở ra, chỉ trong nháy mắt đống đồ ở bên trong bị rơi hết ra bên ngoài.
Mới đầu Đàm Tâm cũng không để ý, nhưng khi nhìn kỹ lại đống đồ bên trong hành lý bị rơi ra ngoài thì cô bỗng dưng sửng sốt cứng đờ đứng ngay đơ tại chỗ.
"Cái này……"
Đúng vậy, đống đồ rơi ra ở trước mặt đều là từng xấp hình ảnh của cô.
Nói không chừng chỗ ảnh rơi xuống trước mặt cô ướng chừng phải lên đến hơn 100 tấm, hơn thế nữa, cô còn phát hiện ra số ảnh bị rơi ra trước mặt cô chỉ là một phần nhỏ nhỏ bên trong cái vali đó, bởi vì bên trong vali ấy hầu như đều chất đầy toàn bộ là ảnh của cô, còn quần áo vật dụng của anh chỉ có vài món đơn giản được để một góc nhỏ trong chiếc vali đó.
Thảo nào hành lý của anh lại nặng đến như vậy.
Đàm Tâm tiện tay nhặt lên vài bức ảnh, ngẩn ngơ nhìn người trong ảnh chính là mình.
Nói thật là những bức ảnh này chụp rất bình thường, lựa chọn địa điểm chụp cũng không có ý nghĩa gì....Không phải là đi dạo trên đường thì là lúc cô đi uống cafe để giết thời gian.
Những bức ảnh này thoạt nhìn thì giống như tình cờ gặp cô rồi chụp trộm lại một cái, toàn bộ đều là từng khoảnh khắc trong cuộc sống hằng ngày của cô.
Đàm Tâm đang cầm lên mấy tấm ảnh trong tay nghi ngờ chất vấn Quý Kình Phàm, "Tại sao anh lại có mấy bức hình này?"
Quý Kình Phàm thản nhiên nói, "Lẽ ra là em phải đoán được chứ..."
Những bức hình này giống như khắc họa lại cuộc sống của cô trong mấy năm nay vậy.
Mặc dù những hình ảnh này đều rất mới. nhưng cô lại nhìn thấy rõ ràng những hình này không phải là ghép, bởi vì từng động tác và hình ảnh đều giống như những gì quen thuộc của cô...Có thể giải thích vì sao anh là người duy nhất có những bức ảnh đó, nguyên nhân chính là mấy năm gần đây anh luôn ở bên quan tâm chăm sóc đến cuộc sống của cô.
Quý Kình Phàm thong thả lên tiếng chứng thực những suy đoán của Đàm Tâm, "Đây chính là những gì trong suốt chính năm qua anh đã mời thám tử tư chụp lại tất cả mọi thứ có liên quan tới cuộc sống sinh hoạt của em.....Và anh vẫn luôn giữ gìn chúng."
"Anh....Anh bị bệnh thần kinh à?"
Vứt lại mấy tấm ảnh Đàm Tâm luống cuống đứng dậy, cô hoảng hốt bỏ chạy ra khỏi phòng.
Đàm Tâm chạy một mạch đến vườn hoa, muốn ở một mình yên tĩnh một chút, để trấn tĩnh lại những hỗn độn trong đầu nhưng tình cờ lại gặp bà Hạ cũng đang đi tản bộ trong vườn hoa.
Bà Hạ trông thấy vẻ mặt trắng bệch đó của Đàm Tâm thế là kéo tay Đàm Tâm đến ngồi xuống chiếc ghế ở gần đó quan tâm hỏi : "Con bé này, có chuyện gì rồi?"
“Cháu….” Đàm Tâm lúng túng không biết phải bắt đầu kể từ đâu.
"Nghe dì Lưu nói là Kình Phàm về rồi, có phải lại giận dỗi nhau nữa rồi hay không?"
Đàm Tâm nhỏ nhẹ đáp lại, "Bác gái, bây giờ thực sự cháu đang rất rối, rất hỗn loạn...."
Bà Hạ kiên nhẫn hỏi, "Đừng có gấp, cứ bình tâm mà suy nghĩ lại rõ ràng những ý ghĩ ở trong lòng, nếu cảm thấy vẫn chưa nghĩ thông thì hãy nói cho bác biết xem có thể giúp gì được cho cháu không?"
Đàm Tâm chậm rãi nói, "Nói thật lòng thì từ trước cho tới nay cháu chưa hề cảm thấy ghét anh ta, mấy ngày nay cùng anh ta sống chung, cháu cũng có thể nhận ra anh ta thực ra cũng quan tâm đối xử tốt với cháu.....Mặc dù từ đầu đến cuối cháu đều không nghĩ tới việc chấp nhận đi đến với anh ta, nhưng cũng không bài xích việc có thể cùng anh ta tiến xa hơn nữa, chỉ cần an ta có thể làm cho cháu quên đi hết những chuyện của trước kia...Hai tháng vừa qua, tuiij cháu đóng vai vợ chồng giả nhưng nói chung cũng cảm thấy rất vui, lần này cùng anh ta đến Luân Đôn, cháu nhận thấy cái loại đóng kịch ăn ý này đang dần có tiến triển xa thêm một bước, nhất là khi thấy mẹ anh ta rất hài lòng về cháu thì trong lòng cháu lại cảm thấy có chút vui sướng....Khi cháu nhận ra mình đang từ từ thay đổi thì cháu rất sợ hãi, bởi vì cháu cảm thấy cái cách mà cháu muốn lấy lòng mẹ anh ta thực sự chỉ là vì anh ta....Cháu không dám tin được mình lại có ý nghĩ như vậy, dù sao thì cháu với anh ta mới quen nhau được hơn hai tháng thôi, hơn thế cháu tuyệt đối không thể vứt bỏ tình cảm của cháu đã dành cho Robert, cho nên cháu quyết định về nước cùng với ba mẹ.....Điều làm cháu không ngờ nhất chính là trước khi cháu chuẩn bị về nước thì anh ta lại nói với cháu, cả hai đã từng có qua lại vào chín năm trước rồi…..Bác gái cháu thật sự rất khó có thể chấp nhận được sự thật đó, cháu rất hận anh ta, bởi vì anh ta đã làm hỏng kết cục tốt đẹp của cháu dành cho Robbert, còn hại cháu lãng phí mất chín năm tuổi xuân của mình."
Bà Hạ vuốt nhè nhẹ lên sống lưng của Đàm Tâm, giọng trầm ấm an ủi nói, "Chuyện của cháu và Kính Phàm vào chín năm trước Tử Du đã có kể lại cho bác nghe rồi.....Đứng ở góc độ của cháu mà nói thì Kình Phàm quả thật là không đáng tha thứ, nhưng bác cũng đã nghe Tử Du giải thích, suốt chín năm qua Kình Phàm chưa có lúc nào mà quên được cháu, chỉ là e ngại cản trở tình cảm của cháu và Robbert nên nó mới không dám xuất hiện trước mặt cháu, sợ sự xuất hiện của nó sẽ làm hỏng việc cháu theo đuổi hạnh phúc của mình....."
Đàm Tâm kích động nói, "Đấy là cách anh ta viện cớ cho hành động của mình, nếu anh ta có lòng chịu trách nhiệm thì sẽ không đợi đến chính năm sau mới lại xuất hiện trong cuộc sống của cháu."
"Cô bé ngốc này, cháu không nên chỉ đứng trên lập trường của mình mà phán xét vấn đề....Nếu đúng như lời cháu nói nó là người không có lòng chịu trách nhiệm thì tại sao sau chín năm nó lại xuất hiện trước mặt cháu, mạo hiểm để cháu tố cáo nó tội cưỡng gian? "
Câu hỏi ngược lại của bà Hạ khiến Đàm Tâm á khẩu không nói nên lời.
Bà Hạ khẽ cười, "Cháu có phát hiện ra không, điều mà cháu hận nhất không phải là việc nó chen vào chia rẽ tình cảm của cháu và Robbert vốn có thể phát triển mà chính là tại sao suốt chính năm qua nó không hề xuất hiện và đi tìm cháu có đúng không? "
Đàm Tâm chậm rãi ngẩng đầu lên, "Cháu...."
Bà Hạ lại nói, "Nếu như cháu đã có thể quên được Robbert thì hãy từ từ bắt đầu lại với Kình Phàm đi, hơn nữa thằng bé Kình Phàm này lại còn rất là yêu cháu, tại sao cháu còn phải đắn đo nhiều như thế? Có lẽ quãng thời gian cháu và Robbert dây dưa không dứt trong chín năm qua mới thực sự là một việc làm sai lầm."
Quay trở lại phòng, Đàm Tâm mới phát hiện Quý Kình Phàm không có trong phòng, nhưng đồ đạc hành lý của anh thì vẫn còn ở nguyên vị trí cũ.
Đàm Tâm đăm chiêu ngồi xuống bên mép giường, mặc dù suy nghĩ trong lòng vẫn chưa có hồi phục lại bình thường như trước nhưng tâm tình cũng đã cảm thấy đỡ hơn rất nhiều.
Cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu rồi, đột nhiên bên ngoài cửa phòng vang lên hoàng loạt tiếng bước chân trầm ổn.
Đàm Tâm ngẩng đầu lên, khẽ liếc mắt nhìn thân hình cao lớn kia chính là của Quý Kình Phàm.
Rõ ràng anh ta là vừa từ bên ngoài trở về, trên người đang khoác một chiếc áo gió, trên chiếc áo gió ấy còn mơ hồ đọng lại hơi nước của thời tiết đang bước sang mùa Thu.
Quý Kình Phàm cởi chiếc áo gió ra, lúc này Đàm Tâm mới nhìn thấy hộp bánh ngọt quả phỉ anh ôm ở trước ngực.
Ánh mắt Đàm Tâm như bị dính chặt trên người anh.
Quý Kình Phàm cầm hộp bánh ngọt đi về phía cô, sau đó ôm lấy bờ vai cô nhẹ giọng dỗ dành, "Ngoan...Đừng giận anh nữa.....Anh đã mua lại cho em một hộp bánh ngọt quả phỉ khác này....Trong lòng không vui nhưng cũng đừng để mình bị đói."
Bánh ngọt quả phỉ của cửa hiệu XX cách đây khoảng 35km, lái xe cũng cần không ít thời gian, đến được tới nơi thì cũng phải đứng xếp hàng hời đợi rất lâu.....Khó trách trên áo gió anh ta còn đọng lại nhiều hơi nước đến như vậy, anh ấy chắc là đã xếp hàng rất lâu.
-----
Nhà họ Đàm.
Hạ Tử Du đang ủi quần áo thì đột ngột bị ôm lấy từ phía sau.
Hơi thở nam tính quen thuộc làm Hạ Tử Du nhất thời ngượng ngùng, "Anh về rồi à."
Giọng Đàm Dịch Khiêm thì thào đáp lại, "Ừ."
"Anh bỏ em ra trước đi đã, còn có mấy cái nữa thôi là xong rồi..."
Đàm Khiêm rút phích cắm bàn ủi ra, xoay người cô lại rồi nói, "Việc này sao em không để cho người giúp việc làm hả?"
Hạ Tử Du không hài lòng nói, "Em chỉ muốn anh mặc đồ do chính tay em ủi cho anh thôi...."
"Anh sợ em vất vả thôi bà xã....."
"Em không thấy vất vả gì cả, mấy đứa nhỏ dạo gần đây đều ở với bà nội, em cũng nhàn hạ được không ít nhiều, "Mẹ anh cũng thật là khoa trương, chỉ mới đi London có 10 ngày không gặp bọn trẻ, vừa về nhà thì liền ở bên bọn chúng cả ngày không rời, mãi đến tối muộn mới chịu mang chúng trả lại cho em.
Có lẽ là bởi vì hai đứa trẻ không có ở đây nên Đàm Khiêm cũng không cần kiêng nể gì, không chỉ có lần tìm môi Hạ Tử Du hôn thắm thiết mà hai bàn tay lại càng không đàng hoàng len lỏi tiến vào sau lớp áo của cô.
Đàm Khiêm vừa từ ngoài trở về nên tay có chút hơi lạnh, đột nhiên tấn công vào như thế liền khiến cho Hạ Tử Du không chịu nổi phải bật kêu lên, "Lạnh quá, anh mau bỏ tay ra đi." Hạ Tử Du vừa nói vừa ngọ ngậy trong vòng tay anh.
"Anh xin lỗi, quên mất tay anh vẫn còn đang lạnh..."
Đàm Dịch Khiêm cưng chiều Hạ Tử Du đến tận tim, dĩ nhiên là không nỡ để cho cô bị lạnh, cho dù cảm xúc trong tay khiến anh không muốn rút tay ra nhưng anh vẫn bỏ ra.
Tay Đàm Dịch Khiêm vừa mới bỏ ra, Hạ Tử Du liền lập tức dùng hai tay của mình chà sát làm nóng hai tay anh, "Chẳng biết dạo này là cái thời tiết quỷ quái gì nữa, trời vào Thu rồi mà còn lạnh đến thế. . . . ."
Đàm Dịch Khiêm nhìn dáng vẻ đau lòng đó của Hạ Tử Du thì không kiềm được hôn lên má cô một cái.
Cho đến khi cảm thấy tay Đàm Dịch Khiêm đã ấm lên Hạ Tử Du mới đưa tay ôm chặt lấy anh làm nũng nói, "Ông xã, em muốn thương lượng với anh một việc. . . . ."
"Ừm."
Cô vợ bé nhỏ này của anh chỉ lấy lòng anh khi có việc nhờ anh mà thôi.
"Em muốn tổ chức một bữa tiệc trong khách sạn nhà mình."
Đàm Dịch Khiêm hơi nhíu mày hỏi, "Hử?"
Hạ Tử Du ấp úng nói, "Ý nghĩa của buổi tiệc này em sẽ nói cho anh biết sau, tóm lại anh phải đồng ý với em, mọi chuyện của buổi tiệc này nhất định phải cho em sắp xếp. . . . . ."
Đôi mắt đen ranh mãnh của Đàm Dịch Khiêm híp lại, "Em đang muốn giúp cho Quý Kình Phàm?"
Hạ Tử Du chợt ngước mắt lên kinh ngạc nhìn chồng mình, "Anh. . . .Anh biết ư?"
Đàm Dịch Khiêm nhếch môi, "Bà xã, dạo gần đây em quan tâm đến chuyện của bọn họ không ít nhỉ."
Hạ Tử Du lầu bầu nói, "Em nghe mẹ nói sau khi Quý Kình Phàm chuyển vào biệt thự mặc dù chị Tâm không còn mâu thuẫn với Quý Kình Phàm như trước nữa, nhưng cũng không thèm để ý gì tới Quý Kình Phàm. . . . Em muốn tạo một cơ hội để giúp cho hai người họ."
Ánh mắt Đàm Dịch Khiêm liền tối sầm lại, "Bà xã, em hãy thành thật nói cho anh biết, ý kiến tổ chức buổi tiệc này là do em nghĩ ra hay là do Quý Kình Phàm bảo em giúp một tay?"
“Ơ. . . ." Tại sao cái gì mình cũng chẳng lừa được anh ấy nhỉ? "Thôi được rồi, để em nói. . . .Là Quý Kình Phàm đó, anh ta nói anh ta muốn tổ chức một bữa tiệc, bởi vì có chút đặc biệt nên không thể sắp xếp ở bên ngoài được, cho nên muốn mượn khách sạn ‘LLD’ của anh dùng một chút."
Đàm Dịch Khiêm xoay người đi, cao giọng nói, "Em bảo anh ta đến nói trực tiếp với anh!"
Hạ Tử Du với theo nói, "Này, sao anh lại có thể keo kiệt như thế chứ…..Anh ấy là bạn của anh mà, anh giúp đỡ cho anh ấy thì cũng có làm sao đâu chứ?"
Đàm Dịch Khiêm thả người xuống ghế sofa, khoan thai nới lỏng chiếc cà vạt trên cổ mình hờ hững nói, "Em hãy nói thẳng cho anh biết, anh là người ghi thù."
Hạ Tử Du nghi hoặc hỏi, "Anh ghi thù chuyện gì?"
Cô đương nhiên không biết Quý Kình Phàm đã dùng chuyện chín năm trước để ‘uy hiếp’ anh . . .Đàm Dịch Khiêm đương nhiên là phải đòi lại món nợ này của Quý Kình Phàm rồi.
Đàm Dịch Khiêm cười cười nói, "Em không cần thiết phải biết đâu. . . ."
"Vậy anh giúp hay là không giúp đây?"
Đàm Dịch Khiêm nói sang chuyện khác, "Bà xã, em đến đây để anh ôm em một chút. . . . ."
Hạ Tử Du đi tới, lập tức bị Đàm Dịch Khiêm kéo vào trong ngực, "Ưm. . . ." Môi cũng ngay lập tức bị lấp kín.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui