Tổng Giám Đốc, Xin Anh Nhẹ Một Chút !


Mệt mỏi qua đi, anh ôm chặt cô trong lòng như trước đây, đầu vùi vào mái tóc tản ra mùi thơm thoang thoảng của cô.
Cô vốn nên ôm lấy anh ngủ thật ngon, nhưng lúc này, cô lại mở to hai mắt nhìn trân trân vào khuôn mặt vô hại lúc ngủ say của anh. Dần dần hốc mắt cô nóng rực, tầm mắt mơ hồ.
Hồi lâu, nước mắt ngưng tụ trong hốc mắt rốt cuộc cũng từ từ chảy xuống.
"Đường Hân. . . . . ." Khi ân ái anh cất giọng trầm khàn gọi cô.
"Đường Hân. . . . . ." Khi anh ngả đầu ngủ say hôn cô nồng nhiệt.
. . . . . .
Khoảnh khắc này, trong đầu cô bắt đầu thoảng qua giọng nói trầm thấp, hơi thở gấp gáp khi anh gọi cô đêm nay.
Trong trí nhớ, anh chưa bao giờ đụng chạm cô dịu dàng như đêm nay, làm cô không thể nào kiềm chế được mà đắm chìm vào dục vọng nóng bỏng của anh, nhưng. . . . . .
Tại sao trong mắt anh cô đã hoàn toàn biến thành Đường Hân rồi, thậm chí lúc hai ăn ý nhất, anh từ từ nhắm mắt vẫn có thể gọi cô “Đường Hân” nồng nàn như vậy. . . . . .
Mặc dù trước đó không liên quan gì đến thân phận Đường Hân này, anh cũng chưa từng gọi cô “Tử Du" dịu dàng như vậy, anh chưa bao giờ gọi tên một người phụ nữ nào như vậy. . . . . . Nhưng đêm nay, anh lại gọi cô “Đường Hân” thương yêu như vậy, trìu mến như vậy, dường như bỏ qua lúc nào cả. . . . . .
Nước mắt rơi lặng lẽ, Hạ Tử Du cắn mạnh lên bờ môi, cố gắng đè nén sự chua xót dâng lên nơi cổ họng.
Lòng cô rất đau. . . . . .
Bởi vì anh đã hoàn toàn xem cô là Đường Hân.
Cô vẫn luôn suy nghĩ, nếu đêm đó anh không điều tra được cô là Đường Hân thì anh còn có thể liên lạc với cô nữa không?
Cô có thể khẳng định được đáp án của anh —— Sẽ không!
Cho dù họ đã từng thân mật được ba tháng, ở trong lòng anh, cô mãi chỉ là một bạn tình có thể chiều theo ý của anh bất cứ lúc nào, cho nên khi anh biết được tin tức về Đường Hân, anh mới có thể lạnh lùng như vậy, chấm dứt với cô quyết tuyệt như vậy. . . . . .
Cuộc sống ba tháng trước đây thuộc về Hạ Tử Du và Đàm Dịch Khiêm, nhưng mà về sau. . . . . . Ở trong lòng Đàm Dịch Khiêm sẽ là cuộc sống giữa Đường Hân và Đàm Dịch Khiêm.
Cả đời phải phó mặc vào thân phận của Đường Hân để được anh cưng chiều yêu thương, đây thật sự là cuộc sống cô muốn sao?
Không. . . . . .
Ánh mắt mơ hồ mọng nước nhìn chằm chằm vào gò má gần trong gang tấc của anh, trong chớp nhoáng này, cô hạ quyết tâm.
Đúng vậy, nếu đêm nay người nằm dưới thân anh là Hạ Tử Du, có lẽ anh sẽ không bao giờ bộc phát tình cảm dịu dàng si tình triền miên như thế. Thời gian tới, cho dù cô có thể vẫn được ở bên anh, nhưng cô cũng chỉ là thế thân cho người phụ nữ anh yêu thương sâu đậm . . . . .
Cô không muốn làm người thế thân như vậy. . . . . .
-----
Sắc trời sáng dần.
Đàm Dịch Khiêm đưa tay muốn ôm thân thể mỏng manh của Hạ Tử Du vào lòng theo quán tính, nào ngờ không có gì trong tầm tay.
Đàm Dịch Khiêm ngồi bật dậy, con ngươi đen giảo hoạt liếc nhìn bốn phía vắng vẻ.
Dường như cô ta đã đi khỏi từ lâu, không khí thậm chí không còn mùi thơm thoang thoảng thuộc về cô ta nữa. . . . . .
Bỗng nhiên, ánh mắt sắc bén của anh lướt đến tờ giấy trắng muốt đặt trên tủ đầu giường.
Anh cầm tờ giấy lên, mặt trên có một hàng chữ tinh tế ——
Dịch Khiêm, em có chuyện quan trọng muốn nói với anh! Em chờ anh ở nhà hàng chúng ta dùng bữa lần đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui