Tác giả: Tinh Hỏa Hàm Yên
Edit + beta: Ain Takei
Gần, mau tiến lại gần hơn nữa, ngay phía trước chính là hơi thở quen thuộc của con quỷ đã tàn sát người nhà của mình! Chính là hơi thở này, không thể sai được—!
Tanjirou dùng sức đẩy mạnh đám người ra hai bên, trong sự nhíu mày khó chịu cùng kinh ngạc của mọi người mà lảo đảo chạy về phía trước.
Cậu dường như không cảm nhận được sự mệt mỏi tột độ, cơn đau nơi xương sườn hay tín hiệu thân thể sắp chống đỡ không nổi đang điên cuồng tác động lên đại não của mình.
Chính là người này!
“Kibutsuji —— Muzan!!”
Tay của Tanjirou đặt lên trên vai người đàn ông đội mũ màu trắng, mặc bộ tây trang đen đặc với những hoa văn trang trí.
Đối phương quay đầu lại, khi ánh mắt hai người giao nhau, Tanjirou gần như đổ mổ hôi lạnh ngay lập tức.
Chính là hắn, là người này, không, là con quỷ này! Chính hắn đã giết chết hết người nhà của mình, còn khiến Nezuko trở thành quỷ.
Con ngươi màu đỏ tươi chứa đầy sự lạnh lẽo, tức giận cuồn cuộn hòa lẫn với phẫn nộ, nhưng khi hắn nhìn thấy người giữ vai hắn lại, sự tức giận sắp đâm thủng mặt đất để phá hủy mọi thứ đột nhiên tiêu tán.
Thay thế chính là sát ý, nó áp đảo hết thảy mọi cảm xúc trong con ngươi đỏ tươi ấy.
Tanjirou cắn chặt răng, cưỡng chế bản thân không được biểu lộ ra sự sợ hãi cũng yếu thế trước mặt quỷ vương.
Đôi bông tai hanafuda khẽ lắc lư theo động tác của cậu, hoa văn đỏ trắng đan xen ở dưới ánh đèn trở nên cực kì chói mắt.
Loại trạng thái có thể gọi là giằng co này chỉ kéo dài một giây đồng hồ, nhưng lại giống như đã qua một thế kỉ.
Trong sự tức giận cùng sợ hãi đan xen, Tanjirou không thể xác định chính xác thời gian đã qua bao lâu.
" Xin hỏi có chuyện gì sao?" Nam nhân mắt đỏ quay đầu nhìn thẳng vào cậu, thậm chí còn nở một nụ cười ôn hòa, giống như lửa giận cùng sát ý vừa nãy đều là ảo giác.
Tanjirou run rẩy, cho dù là vì sợ hãi trước khí thế kia hay vẫn là vì sự tức giận do người nhà chết thảm, ngực cậu phập phồng kịch liệt, thậm chí không thể nói một từ với kẻ thù diệt môn(*).
(*) Diệt môn: giết cả nhà
" Muzan - san, đây là ai? " Bỗng nhiên vang lên một câu hỏi nhẹ nhàng, cùng lúc đó một thanh niên với thân hình có thể gọi là mảnh khảnh đi ra từ bên cạnh nam nhân.
Thanh niên này sử dụng họ tên của Muzan phối hợp với tôn xưng một cách tùy tiện, nghe xong quả thực khiến cho người, à, trong tình huống này là quỷ, muốn đấm một cái vào mặt anh mới có thể giải hận.
Hơn nữa anh cũng không giống như những con quỷ khác, bình thường khi xưng hô toàn gọi " Kibutsuji - sama " hoặc là " Vị đại nhân đó ", được rồi, có lẽ do đang đứng trước mặt quỷ vương, sử dụng mấy cái đại từ cũng không có tác dụng gì.
Nhưng mà anh hoàn toàn không có thái độ cung kính hay sợ hãi, càng tỏ rõ anh khác biệt với những con quỷ khác.
Trên thực tế, anh càng giống như dạ hành(*), người này có đúng là " quỷ " không?
(*): Dạ hành: Xuất hành ban đêm, đi đêm.
Ở đây ý chỉ người đi đêm, chứ không phải quỷ.
Tanjirou bỗng nhiên có chút mơ hồ, cậu không chắc khứu giác, thứ trước nay cậu luôn nhất mực tin tưởng, có đúng hay không.
Thanh niên này mặc bộ tây trang màu đen chỉnh tề, đeo cà vạt, trên vai đắp một chiếc áo gió dài màu đen, dưới ánh đèn lại khiến cho phong cách của anh có vài phần giống quỷ vương.
Chỉ là bộ quần áo thiếu những hoa văn trang trí mà trở nên ám trầm(*).
Nhưng thứ thu hút ánh nhìn của mọi người có lẽ là tầng băng vải bọc trên mắt phải của anh, không, cũng không chỉ là mắt phải.
Trên tay, cổ, những chỗ lộ ra ngoài đều có một tầng băng vải trắng như tuyết, thận chí trên má trái còn dán băng gạc.
(*) Ám trầm: ám - tối, mờ, không rõ, bí mật, mờ ám.
Trầm - âm u -> giống từ âm trầm ấy
Là bị thương sao? Nhưng trên người anh ta không hề có hương vị bị thương nặng—— Không hề dính máu của bản thân, miệng vết thương hoặc là hương vị thống khổ.
Cũng không có mùi vị lắng đọng của máu người, giống như hơi thở khiến người khác không khỏe của những con quỷ bình thường khác.
Càng không có mùi vị gần như hư thối khó chịu, ngược lại nhẹ nhàng thỏa mái đến mức khiến cậu không thể tin tưởng.
Quan trọng hơn là Tanjirou đã nhận ra, người thanh niên bên cạnh Kibutsuji là con người.
Là một người vô tội bị Kibutsuji lừa gạt sao? Có lẽ người này tưởng Kibutsuji đang sinh hoạt tại thế gian cũng là một người bình thường, sau đó thành vật hi sinh cho âm mưu quỷ kế của hắn——
Tanjirou nghĩ như vậy, cậu luôn dùng ý nghĩ lạc quan nhất để đánh giá hay cân nhắc một người, cho dù người này có đứng cạnh Kibutsuji đi chăng nữa.
" Ai nha, nhìn Muzan - san giống như đang rất bối rối, vị tiểu tiên sinh(*) này đang nhận lầm người sao? " Thanh niên đi tới.
Ngữ khí khiêu thoát (**) cũng bước chân nhẹ nhàng giống như lúc nào cũng có thể vứt bỏ chiếc mặt nạ rẻ mạt, biểu tình trên mặt cũng dần dần biến mất.
Anh không hề ra vẻ cợt nhả, gương mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm Tanjirou, bước chân cực kì có tiết tấu, theo âm thanh phát ra do giày da gõ trên mặt đất, đồng thời mang lại cảm giác ' tuyệt vọng' nào đó.
Tanjirou cảm thấy bản thân không cần cảm quan hơn người cũng có thể nhận ra thanh niên này đang bị thứ gì đó phong bế ở bên trong, thậm chí có thể gọi là đồ vật ' hắc ám '.
(*) tiên sinh: từ xưng hô phổ biến ngày xưa, ở Nhật là từ " sensei" ấy, để thể hiện sự tôn trọng giữa người với người.
Còn nghĩa thầy cô tạm không nhắc đến nhé.
(**) khiêu thoát: khiêu - ung dung, thoát - nhẹ nhàng.
Thời điểm bị ánh mắt trống rỗng đen đặc của thanh niên nhìn chăm chú, giống như lúc nào cũng có thể rơi vào vực sâu, Tanjirou cảm thấy bản thân thậm chí phát sinh ảo giác bản thân hô hấp khó khăn.
Nếu đem nó định nghĩa thành sát khí thì cũng không đúng, vì hơi thở của thanh niên này không phải từ giết chóc mới khiến người sợ hãi từ tận đáy lòng.
Máu của anh giống như có hắc ám hòa lẫn, bất luận làm gì, chỉ cần cùng anh tiếp xúc đều có thể từ đáy lòng dấy lên tuyệt vọng, sợ hãi cùng băng hàn.
Nhưng đến giây tiếp theo, loại khí thế áp lực này hoàn toàn biến mất, giống như chỉ là ánh sáng lướt qua, lưu lại trên vòng mạc một hình ảnh kì quái.
Sau khi thu hồi khí thế khủng bố có thể ngăn em bé khóc đêm của bản thân, ngoại trừ việc quá mức hoạt bát, anh cùng người bình thường không có bất cứ sự khác biệt gì.
Cũng có thể anh ta thật sự là quỷ, chỉ là sở hữu Huyết Quỷ Thuật có thể khiến bản thân ngụy trang thành người bình thường.
Sau khi hứng chịu khí thể khủng bố của anh ta, không biết được mấy người vẫn đối xử với anh ta như người bình thường, chứ không phải một con quái vật khoác da người.
" Cậu nhận lầm người."
Âm thanh trầm thấp của nam nhân vang lên, tràn đầy cảm giác có lệ cùng cảm xúc không biết tên.
Đến tận khi hắn mở miệng, Tanjirou mới nhận ra sai lầm trí mạng của mình.
Thời điểm bản thân cậu ở trước mặt quỷ vương, trước mặt hung thủ giết chết cả nhà lại đem toàn bộ lực chú ý đều đặt lên người thanh niên xa lạ này.
Cậu dời mắt, đem theo sợ hãi, căm ghét, lại càng nhiều lửa giận không thể nhẫn nại nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ như máu với đồng tử dựng đứng.
Tanjirou nắm chặt lấy Nhật Luân kiếm ở bên hông.
Không thể ra tay ở đây, xung quanh có rất nhiều người thường dễ bị thương, Kibutsuji Muzan cũng nhất định không hy vọng bản thân vì cao điệu mà bại lộ.
Nhưng cậu không thể cứ như vậy mà từ bỏ, nếu có thể ở chỗ này đánh chết Kibutsuji ——
Thanh niên đột nhiên giơ tay, bắt lấy cánh tay phải đang giấu ở sau lưng của Kibutsuji.
Tốc độ của quỷ hành (*) vô cùng nhanh, gần như là mắt thường không thể thấy, cho nên nói đúng hơn là anh khéo léo đem tay ngăn lại trên quỹ đạo chuyển động của Kibutsuji.
Mà người sau lại không hề kháng cự, tùy ý để anh nắm lấy tay của mình, thậm chí đem móng tay sắc nhọn khôi phục nguyên trạng.
(*) quỷ hành: tay quỷ
Một đôi vợ chồng đi ngang qua ba người không hề có cảm giác, một chút cũng không nhận thấy bọn họ cùng Tử thần vừa gặp thoáng qua.
Chỗ thanh niên nắm lấy cũng thật khéo, vừa vặn cách cổ tay áo một chút, không đến mức đụng đến làn da của Kibutsuji.
Anh thấy mục đích của mình đạt tới, liền buông lỏng tay trước khi Kibutsuji chân chính nổi giận.
Kibutsuji hơi nghiêng đầu, mắt đỏ tràn ngập không kiên nhẫn, nhưng tư thái này đối với quỷ vương đã là một trình độ dung túng khó có thể tưởng tượng.
Tanjirou nhanh chóng phản ứng lại, vừa rồi Kibutsuji muốn tạo hỗn loạn để đào tẩu, nhưng không biết vì sao bị thanh niên này đánh gãy.
Hai người bọn họ đột nhiên hành xử cản trở nhau, đối với cậu chính là một tin tức tốt! Cậu nhất thời bất chấp rất nhiều, rút kiếm ra khỏi vỏ.
" Trời ạ, thật đáng sợ thật đáng sợ!" Thanh niên đột nhiên cao giọng, không hề có thành ý mà ' kêu sợ hãi ', biểu tình phù hoa(*) đến mức Tanjirou sinh ra ảo giác mặt mình đã biến thành một mặt quỷ đáng sợ, " Cảnh sát tiên sinh ~ bên này bên này!"
(*) phù hoa: hư ảo, hão huyền, phù phiếm, nói cho dễ hiểu là (không hề) giả trân:))
Trong chợ đêm rộn ràng nhốn nháo muốn tìm được cảnh sát có bao nhiêu khó khăn? Nhưng giống như đã tính toán tốt từ trước, thanh âm không đến mức gọi là hét kia lại vừa vặn truyền tới lỗ tai của hai cảnh đốc đi ngang qua.
Tanjirou thầm cảm thấy không ổn, hít sâu một hơi, Hơi Thở của Nước bắt đầu vận chuyển, tức khắc tốc độ được đề cao hơn một cấp bậc, sẽ tránh được hai cảnh sát đột nhiên từ trong đám người đi ra __đi?
Cậu vận chuyển hơi thở của nước được một nửa tự nhiên gián đoạn, cũng không biết là cái gì duyên cớ, sức lực trạng thái cả người cũng như bọt biển bị chọc phá, thoáng chốc ngưng hẳn.
Dẫn đến thời điểm hai gã cảnh sát bắt lấy cậu, cậu cũng không thể phản ứng lại.
Là vì gánh nặng thân thể không chịu nổi sao? Đúng là hiện tại xương sườn của cậu đang rất đau, nhưng hô hấp gián đoạn lần này cùng với hô hấp khi khi cơ thể tột độ mệt mỏi lại không giống nhau lắm.
Tanjirou hậu tri hậu giác(*) cảm giác được một bàn tay đang đè trên tóc của mình, cũng không chứa cái gì có thể dẫn tới đau đớn, gần như là tùy ý xoa đỉnh đầu con trẻ, không hề có địch ý mà đặt tay lên.
(*) Hậu tri hậu giác: là quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra khá chậm.
Quá trình từ “tri” (nhận thức) tới “giác” (hiểu rõ) chính là quá trình tự dung nhập những thứ thuộc thế giới bên ngoài vào bên trong mình.
Chưa tìm được từ nào thay thế, ai biết thì gợi ý nha.
Thanh niên ở thời điểm cậu đang hoảng thần, nháy mắt đến cạnh cậu, dùng tư thế nhẹ nhàng vỗ đầu cậu.
Anh không hề cố sức liền chạm được chỗ yếu hại của Tanjirou, mà cậu dám khẳng định anh ta không hề sử dụng bất cứ loại hô hấp nào, chỉ đơn thuần là kỹ xảo chiến đấu cao siêu.
"Ah, thật sự là không còn cách nào khác, thiếu niên ạ," thanh niên trên người đầy băng vải đứng lên, nghiêng đầu dùng ánh mắt có thể coi là thương hại mà nhìn Tanjirou.
Cậu lúc này đang cùng nhóm cảnh quan vật lộn, dù đã có thể sử dụng Hơi Thở của Nước nhưng vì lo tổn hại đến người thường mà chỉ có thể bó tay bó chân, hoàn toàn không nhìn ra được tinh thần bản thân là thành viên của Sát Quỷ Đội.
" Muzan - san ấy mà, là một người nhát gan."
Xung quanh ngày càng nhiều cảnh sát tới, lớn tiếng trách cứ Tanjirou, yêu cầu cậu từ bỏ chống cự, đi theo họ về sở cảnh sát.
Trong lúc đó, Kibutsuji Muzan đã lẫn vào trong đám người, mắt lạnh nhìn động tác của thanh niên, giống như đang đợi đối phương đi về bên cạnh hắn.
Thanh niên ngửi thấy huyết hương ẩn hiện trong không khí, định xoay người rời đi thì nghe thấy tiếng nghẹn ngào chất vấn của thiếu niên.
Trong từng câu từng chữ giống như đều thấm đượm hận ý thấu xương của cậu.
" Anh là ai? Rõ ràng là người, tại sao lại làm bạn với quỷ ——!"
Những người xung quanh đã hoàn toàn an tĩnh lại, ngay cả nhóm cảnh sát vừa rồi vẫn đang ra sức khống chế Tanjirou cũng dừng động tác trên tay.
Tầm mắt của Tanjirou ngày càng mơ hồ, hương khí nồng hậu của máu quanh quẩn bên chóp mũi như tất cả mọi sự tốt đẹp trên đời đều hợp lại, làm người muốn quên hết tất cả mọi thứ để đắm chìm trong ảo ảnh.
Mị Huyết - Thị Giác Mộng Ảo Hương.
" Nhân loại? Ta là quỷ hàng thật giá thật đấy "
Thanh niên rũ mắt nhìn Tanjirou, hình như oán trách, động tác lại không đình trệ chút nào, trên mặt tươi cười ngả ngớn cũng biến mất không thấy.
Khóe miệng của anh cũng không giương lên, nhưng lại thả ra áp lực hắc ám, thứ áp lực khiến Tanjirou thở không nổi vừa nãy, thoạt nhìn anh thậm chí như một người bình thường có rất nhiều chuyện xưa.
Anh sửa sang lại một chút áo gió đắp trên vai, lưu loát xoay người, vạt áo ở không trung vẽ ra một độ cong hoàn mỹ:
" Tôi là Dazai, Dazai Osamu "
Ở góc độ hơi lúng túng nào đó (*) lướt qua, đôi mắt của anh giống như có ảnh ngược của toàn bộ ngọn đèn trong phố, cho nên tràn đầy thứ có thể gọi là sắc thái " ánh sáng "
(*) Em bé đang nằm mà anh ta lại đang đứng, nên cái góc độ lúng túng này chắc mọi người biết rồi ha:))))
______________
Vài điều cần lưu ý:
1/ Không giục ra chương:)) tôi cũng mệt chetme
2/ Không KY
3/ Không spoil
4/ Lần đầu làm editor, theo cái tự tin chẳng biết ở đâu ra của tôi thì, ừ, bản dịch sẽ sát tầm 80-85% so với tác phẩm gốc.
5/ Cảm ơn vì đã đọc ~.