Tống Hồ Nhập Lang Khẩu

“Ta phi… Ta là Lang Hậu tương lai, ngươi to gan dám vũ nhục ta? Xem ta có bảo Trạch đem ngươi xé ra tám mảnh, thảy cho chó ăn không?” Bị ánh mắt dâm tà của Hắc Sâm làm cho khó chịu, Kim Cát trốn sau lưng ca ca làm mặt quỉ.

“Lang Hậu? Haha, Hắc Trạch như thế nào để cho một chích hồ làm Lang Hậu? Ngươi không nằm mơ chứ!” Thấy Lang Vương không có ở đây, Hắc Sâm lớn mật tiến lên, làm càn bắt lấy tay Kim Cát.

“Cút ngay, không được đụng đến ta!” Nhíu mày chán ghét, khuôn mặt nhỏ nhắn khó chịu đến vặn vẹo.

Kim Hồ liền nắm tay hắn kéo về, trong nháy mắt phóng qua phía bên kia doanh trướng. Hắc Sâm cười một tiếng, lập tức đuổi theo.

Nếu là ngày thường, Kim Hồ đối phó Hắc Sâm không thành vấn đề, nhưng lần này bởi vì phải mang theo Kim Cát, pháp lực tiêu hao quá lớn. Có vài lần Hắc Sâm thiếu chút nữa đã bắt tới góc áo Kim Cát.

“Hắc Sâm, ngươi làm gì đấy?” Từ trong cơn gió lốc màu đen Lang Vương xuất hiện, uy nghiêm đứng trong không trung, lạnh lùng nhìn cảnh hỗn loạn.

“Trạch, cái tên hỗn đản kia khi dễ ta, ngươi phải giáo huấn hắn!” Gặp Lang Vương xuất hiện, Kim Cát bỏ tay ca ca, lao tới nhào vào lòng y làm nũng.

“Biết rồi, biết rồi, ai dám khi dễ Tiểu Cát Cát của ta, quả thật là chán sống rồi.” Vẻ mặt Lang Vương trong nháy mắt ôn nhu hẳn lên, yêu thương vỗ về lưng Kim Cát.

Chợt, y quay đầu khôi phục vẻ lãnh khốc uy nghiêm, hai mắt phóng ra hàn quang.

“Đại ca, hắn giả mạo Lang Hậu, ta thật sự không nhịn được mới ra tay.” Hắc Sâm ác tâm lên tiếng buộc tội Kim Cát.

“Ta vốn chính là Lang Hậu, không phải giả mạo.” Kim Cát le lưỡi, từ trong lòng Lang Vương quay đầu lại trừng Hắc Sâm.

“Hắc Sâm, Kim Cát chính là đại tẩu tương lai của ngươi, nhìn thấy hắn cũng như nhìn thấy bổn vương, ngươi phải tôn kính hắn như đối với bổn vương, hiểu chưa?”

“Nhưng mà, nhưng mà…!” Dưới ánh mắt sắc bén của Lang Vương, Hắc Sâm mồ hôi đầm đìa, lời muốn nói đều nén xuống.

“Lần này ta bỏ qua, lần sau còn để tái diễn một lần nữa, ngươi tự đoạn một chân luôn đi.” Mắt lạnh lùng quét qua Hắc Sâm.

Hắc mang chợt lóe, mặt Hắc Sâm bị rạch một đường đầy máu, đau đớn đến phát run, không có dũng cảm sờ vết thương.

“Ta biết tội, ta biết tội.”

Hắc Sâm đảo mắt, ôm đầu lắc cái đuôi xám xịt chạy ra khỏi trướng, trước khi đi còn quay đầu oán hận liếc Lang Vương.

“Trạch, sao ngươi không hảo hảo giáo huấn hắn? Hắn muốn chiếm tiện nghi của ta a!” Bất mãn Hắc Trạch để Hắc Sâm thoát dễ dàng, Kim Cát phồng má, oán giận hét lên.

“Không phải không chiếm được sao? Bổn vương đã giáo huấn hắn rồi, nếu hắn thật sự đụng cưng, xem bổn vương có hay không lột da hắn!”

Đối với tâm địa đệ đệ y hoàn toàn hiểu rõ, nhưng y đã từng phát thệ vĩnh viễn sẽ không huynh đệ tương tàn.

“Nhưng là, hắn…”

“Tốt lắm, cưng muốn biết sáng nay bổn vương đi đâu không?” Điểm chóp mũi xinh xắn, Lang Vương đem Kim Cát ôm vào lòng.

“Đi đâu vậy? Ta ngủ dậy đã tìm ngươi, không thấy ngươi nên mới chạy đến đây với đại ca a.” Ngu ngơ cười một tiếng, đem mặt vùi vào lòng Hắc Trạch, giả bộ như cái gì cũng chưa phát sinh.

“Bảo cưng không được chạy loạn lại đi quấy lung tung! Đêm qua, thị vệ bắt được bạc phát(tóc màu bạc) Hồ nữ, tự xưng là cựu thức (người quen cũ) của cưng. Trong tộc đang có chuyện giết người bằng mị hương, bổn vương nghi ngờ nàng là gian tế, cho nên tự mình đi thẩm vấn.”

“Bạc phát Hồ nữ? Người quen cũ? Nàng tên gì?” Trong đầu hắn hiện lên một thân ảnh nhỏ bé xinh xắn.

“Nàng nói nàng gọi là Tiểu Tinh, cưng biết nàng?”

“Ca, Tiểu Tinh tới, là Tiểu Tinh tới.” Vỗ bàn tay nhỏ bé, Kim Cát lập tức leo xuống khỏi lòng Hắc Trạch, chạy nhanh bắt lấy tay Kim Hồ, chạy loanh quanh.

Lang Vương nhìn chướng mắt, nhíu mi hướng Kim Hồ chờ hắn trả lời.

Kim Hồ cười cười, đáp: “Tiểu Tinh là thị nữ của ta, cũng là thanh mai trúc mã của tiểu đệ …”

“Hảo một cái thanh mai trúc mã!” Lang Vương lạnh lùng cười, lộ ra nanh sói sắc bén.

“Trạch, mang ta đi gặp Tiểu Tinh đi, ta muốn gặp nàng.” Hoàn toàn bỏ qua vẻ mặt Hắc Trạch, Kim Cát lòng tràn đầy vui sướng, lôi kéo Hắc Trạch đi ra khỏi trướng.

“Chậm đã, cưng ở lại đây đi, bổn vương sai người đem nàng đến đây.” Hắc Trạch nghiêm mặt, Lang Vương đem hắn ấn vào lòng, vòng tay ôm chặt eo nhỏ.

“Hảo, lâu rồi ta không gặp Tiểu Tinh, không biết nàng thế nào rồi?” Sớm đã bỏ tư tưởng thành thân với Tiểu Tinh, Kim Cát cũng không hề ngượng ngùng khi nhắc tới nàng.

Nhưng Lang Vương không nghĩ vậy, nâng cằm hắn lên, nghiêm mặt hỏi: “Cưng rất thích Tiểu Tinh này sao?”

“Trước kia vốn là rất thích, bây giờ cũng thích, bất quá bây giờ thích không giống như trước kia, ha ha.” Cười khúc khích, Kim Cát bắt đầu hồi tưởng khoảng thời gian trước.

Nương khi hoài thai hắn bị kinh động, dẫn đến sinh hắn ra đã bị thương nguyên khí, nằm mãi ở giường. Lúc đó trong Hồ tộc xảy ra đại sự, cha chỉ chiếu cố được nương, không chăm sóc hắn. Cha đem hắn giao cho đại ca Kim Hồ, đại ca vốn là rất yêu thương hắn nhưng vì khoảng cách tuổi tác quá lớn, không thể thường xuyên bồi hắn. Chỉ có Tiểu Tinh ngang ngang tuổi hắn, cùng hắn chơi đùa, cho nên hắn từng nghĩ sau này sẽ lấy nàng làm vợ. Nhưng bây giờ đã không có khả năng rồi...

“Cái gì gọi là bây giờ thích không giống như trước kia?” Lang Vương cũng bị hắn làm cho hồ đồ.

“Hắc hắc, không nói cho ngươi.” Nhón chân, hôn một cái trên mặt Hắc Trạch.

Hắn sẽ không ngu đến mức nói rõ cho Hắc Trạch a, hắn cũng không muốn bị ăn sạch sẽ đến xương cũng không còn a!

Không lâu sau, thị vệ áp giải bạc phát Hồ nữ đến, nàng vừa tiến vào, Kim Cát liền bỏ qua vẻ mặt xanh mét của Hắc Trạch mà phóng tới.

“Tiểu Tinh—-”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui