Tác giả: 朕今天已阅
Dịch và chỉnh sửa: Băng tan
10: 01
Ngủ cho đến khi bạn thức dậy một cách tự nhiên là một trong những điều hạnh phúc nhất trên thế giới.
Nhưng Dương Vũ Đằng lại tỉnh dậy vì đói, và sự phản kháng ngày càng mạnh mẽ trong bụng khiến cậu phải tỉnh dậy sau giấc ngủ say với vẻ mặt cau có, gỡ bàn tay mà Lâm Tử Hoành đang đặt trên eo mình ra, quay mặt về phía anh.
Lâm Tử Hoành cảm nhận người trong tay anh tỉnh dậy liền cử động, vòng tay kéo người nọ sát vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên trán của người đang nằm trong lòng mình.
Tử Hoành không nói gì vì vẫn còn buồn ngủ, đôi mắt nhắm nghiền vẫn chưa chịu hé mở.
Vũ Đằng dụi đầu vào cổ anh, mang theo giọng nói gợi cảm cùng làm nũng:
"Đói quá~~"
“Uhwm.”
Tử Hoành hơi duỗi người ra, mạnh mẽ chớp chớp mắt, sau đó đứng dậy, xoa xoa tóc của Vũ Đằng rồi nhét cậu lại vào chăn bông, nói:
“Em ngủ tiếp đi, làm cơm xong sẽ gọi em dậy."
Vũ Đằng mĩm cười hạnh phúc nhìn người nọ bước ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại.
11 giờ 17
Chuẩn bị cho bữa sáng cũng là bữa trưa, nhìn Vũ Đằng thức dậy bước đến ngồi vào bàn ăn, Tử Hoành đẩy ly sữa ấm vào trong tay cậu, nhưng phát hiện mắt người nọ vẫn đang nhìn thẳng vào chiếc máy pha cà phê trên cái bàn sau lưng.
"Không được, em quên mất đêm qua em ngủ lúc mấy giờ rồi à."
Tử Hoành di chuyển chiếc ghế của mình đang ngồi để chặn lại tầm mắt của Vũ Đằng đang ngước nhìn.
Vũ Đằng ngoài ý muốn cầm ly sữa lên nhấp một ngụm, nói:
"Hôm qua em đâu có uống nhiều, bây giờ là mấy giờ rồi, hôm qua cũng đâu phải vì cà phê mà làm cho em ngủ muộn!"
“ Vậy thì tại sao?” Tử Hoành vươn tay lau khóe miệng đầy bọt sữa của Vũ Đằng, hỏi với một nụ cười ác ý.
"..……Anh. ” Vũ Đằng tức giận chọc vào quả trứng trên đĩa, đỏ mặt phớt lờ anh.
13: 03
Sau khi ăn xong, Tử Hoành dọn dẹp bộ đồ ăn, lại nhìn thấy Vũ Đằng ngáp, anh không khỏi cảm thấy có lỗi, không biết đêm qua bản thân có thực sự ép người nọ ngủ quá muộn hay không.
Anh hắng giọng hỏi:
"Em muốn xem TV không?"
“Em muốn ngủ.”
Sau khi ngáp quá nhiều, Vũ Đằng rơi lệ nhìn anh, giống như một con mèo nhỏ đau khổ.
“Vậy hôm nay em không tập thể dục nữa à.”
“Buổi tối đi, em sẽ lại tập thể dục.”
Vũ Đằng vẫy vẫy tay, bước vào phòng ngủ, Tử Hoành đi vào, nhẹ nhàng đóng rèm cửa lại.
15: 13
Tỉnh lại sau giấc ngủ sảng khoái, Vũ Đằng ngồi xuống ghế sô pha nhìn Tử Hoành tiếp tục xem bộ phim mà anh đang hứng thú gần đây, "White Night Walk" của Yamada Takayuki, dù đang xem dỡ anh vẫn đứng dậy mang trái kiwi đã cắt cho Vũ Đằng để cậu có thể vừa ăn vừa xem TV, cũng vì Vũ Đằng không hề ăn rau nên trái cây lại là lựa chọn duy nhất, cậu gắp một miếng vào trong miệng bỗng nhiên chua sót, cau mày.
“Thật chua.”
Vũ Đằng nhét cái bát cho Tử Hoành rồi không chịu ăn nữa.
Tử Hoành nghi ngờ chọc một miếng kiwi, cảm thấy không sao, anh đã cắt ba quả kiwi, một số có thể chua và ngọt, anh đành chọn những quả ngọt đút cho Vũ Đằng, sau đó sủng nịnh ăn những quả chua còn lại.
18: 10
Bữa tối, Vũ Đằng phụ trách với vai trò là bếp trưởng, từ khi lên kế hoạch giảm cân, Tử Hoành cũng nhất quyết theo chế độ giảm cân cùng cậu hai bữa mỗi ngày, kết quả là Tử Hoành càng ngày càng giảm cân. Khiến Vũ Đằng sợ hãi và bắt đầu tách bữa ăn của hai người ra.
Hôm nay, bữa tối của Vũ Đằng là món bít tết đơn giản với măng tây, bữa tối của Tử Hoành là cơm bò với nhiều thịt như cơm và một bát canh rong biển nóng hổi.
Như thường lệ, Tử Hoành dọn dẹp phòng bếp, sau đó ngồi trên ghế sô pha xem chương trình truyền hình một lát trong lúc Vũ Đằng bắt đầu thực hiện kế hoạch tập thể dục ngày hôm nay.
Sau khi thực hiện một vài động tác chống đẩy, Vũ Đằng đơn phương tuyên bố rằng khối lượng bài tập hôm nay đã đạt tiêu chuẩn, Tử Hoành liền cười rất tươi, đợi Vũ Đằng đi tắm rồi mới vào tắm rửa.
21: 21
Vũ Đằng nằm sấp trên gối lướt IG, tiếng động phía sau khiến cậu tò mò quay đầu lại, nhìn người nọ bước ra khỏi phòng tắm chỉ quấn lấy cái khăn quanh eo bật cười tò mò hỏi:
“Anh đang làm gì vậy"
Tử Hoành ngồi xuống ở trên mép giường, kéo Vũ Đằng lại lau tóc cho mình, Vũ Đằng ôm lấy đầu của Tử Hoành nghịch ngợm lắc lắc, sau đó bắt đầu nghiêm túc lau đi mái tóc ướt bằng khăn lông.
Đầu gối của Vũ Đằng chạm nhẹ vào chân của Tử Hoành, liền nhận thấy bàn tay anh vòng qua ôm lấy eo cậu kéo sát vào lòng.
“… Tử Hoành, tóc của anh còn chưa khô.”
Áo sơ mi bị cuộn lại, giọt nước từ đuôi tóc Tử Hoành chảy xuống trên ngực.
“Không sao, một lát rồi sẽ khô thôi.”
Tử Hoành không quan tâm lắm vuốt lấy mái tóc ướt ra sau đầu, sau đó nói:
“Để anh giúp em tăng cường vận động.”
Vũ Đằng trừng mắt nhìn anh, kéo cổ Tử Hoành xuống hôn lên môi anh, nói nhỏ vào tai anh:
“Ngày hôm qua, eo của em vẫn còn đau."
“Hôm nay sẽ không như vậy nữa.”
Tử Hoành nâng eo, chống đỡ sức nặng toàn thân. Nhấc Vũ Đằng ngồi lên lòng mình, nhìn thấy một dấu răng nhỏ để lại trên vai của Tử Hoành ngày hôm qua. Vũ Đằng thầm nghĩ. Chà, tập thể dục thụ động cũng tốt.