Tổng Hợp Fanfic Samyu

Tác giả: 朕今天已阅
Dịch chỉnh sữa: Băng Tan
Truyện hư cấu thuộc trí tưởng tượng không áp đặt SamYU

Chương 1: Cuộc gặp gỡ đầu tiên

“Chúng ta bình tĩnh một lát.”

Màn hình điện thoại sáng lên. Tiếp theo, Lâm Tử Hoành cầm điện thoại lên liếc mắt nhìn, yếu ớt ném lên giường. Mưa ngoài cửa sổ không ngừng rơi, phòng ngủ rèm cửa hơi mờ ảo.

Trời tối, và màn hình máy tính hiện lên một chút ánh sáng nhỏ, cùng dòng kịch bản phía trên đang hiển thị. Tử Hoành đưa tay che lấy đi chút ánh sáng còn sót lại ở phía đuôi mắt.

Sau một thời gian dài trống rỗng, tình cảm bế tắt, chất lượng kịch bản nhận được càng ngày càng kém, mấy lần đều luôn muốn gác lại mọi chuyện, cố tìm cách thoát khỏi nhưng vẫn không thể vượt qua rào cản trong lòng.

Điện thoại lại sáng lên,Tử Hoành cầm lấy điện thoại, nhìn thấy là tin nhắn của người quản lý.

“Chị đã gửi cho cậu một kịch bản, đề tài này có phần nhạy cảm, nhưng đạo diễn bên kia rất coi trọng cậu, cậu có thể suy nghĩ kỹ.”

Tử Hoành vuốt lấy mặt, ánh mắt mệt mỏi, vừa đứng lên, ngay sau đó lại nhận được một tin nhắn khác.

"Tử Hoành, cậu gần 27 tuổi rồi, thử nghĩ xem, cậu còn bao lâu nữa, thời gian không thể bị lãng phí. "

Tử Hoành nghiến răng nghiến lợi, bóp mạnh điện thoại đến mức bàn tay trắng bệch, sau đó từ từ thả lực, đặt điện thoại lên bàn, bắt đầu đọc kịch bản do người quản lý gửi tới.

Kịch bản rất ngắn, một vài trang, và nó sẽ được hoàn thành nhanh chóng. Tử Hoành nhíu mày, lật về đầu, đọc lại từng chữ một.


Đan mỹ chính kịch.

Một câu chuyện tưởng chừng như đơn giản về tình yêu.

Sau khi đọc kịch bản ba lần,Tử Hoành dựa vào trên ghế, một lúc lâu, anh nhấc lên điện thoại, nhắn lấy tin trả lời:

"Thời gian và địa điểm. Gửi cho tôi, tôi sẽ đến thử. "

Anh gục xuống ghế và nhìn lên trần nhà.

Có lẽ nếu có một sợi dây ở đó, anh chắc chắn sẽ bắt được nó. Nhưng rốt cuộc anh không biết mình đang leo lên, hay là rơi xuống vực sâu hơn chỉ với một chút bất cẩn sơ sót.

Anh luôn là người cứng đầu, và đã quyết định làm gì thì phải làm hết sức mình.

Mưa không ngừng rơi, thời tiết ẩm ướt và oi bức sẽ luôn làm trầm trọng thêm những cảm xúc tiêu cực. Tử Hoành không ra ngoài nhiều, toàn bộ sức lực của anh ấy là nghiên cứu kịch bản, anh ấy đã tham gia vài bộ phim, cố gắng tìm ra mọi chuyển động và biểu cảm của nhân vật bằng trái tim của mình.

Anh ấy bắt đầu bị mất ngủ thường xuyên, để duy trì ở trạng thái tốt, anh phải bắt đầu dựa vào thuốc. Nhưng dần rồi khi lệ thuộc vào nó, thuốc lại không còn tác dụng như trước nữa. Dòng nước lạnh đem mấy viên thuốc xẹt qua cổ họng, Tử Hoành nằm ở trên giường, chờ thuốc phát huy tác dụng, đã là ngày mai. Anh thở dài, lăn qua lăn lại và nhắm mắt lại.

Ngày của buổi thử giọng.

Đi sớm nửa tiếng mà vẫn bị ùn tắc giao thông, người quản lý lo lắng nhíu lại chân mày, an ủi:

"Không sao đâu, địa điểm này ở gần đó, chúng ta vẫn đến sớm"

"Vâng, đừng quá lo lắng".

Tử Hoành xoa xoa thái dương, gạt mấy trang sách đang cầm sang một bên, mở điện thoại lên liếc nhìn, Từ Minh Triết đã gửi tin nhắn. Với những dòng quan tâm hỏi xem dạo này thế nào, anh trả lời tin nhắn và nhìn ra cửa sổ xe thẫn thờ, cùng nhàm chán.

Cuối cùng cũng đến được địa điểm do đạo diễn chỉ định, vẫn trước thời gian đã thỏa thuận, trong mười phút, Tử Hoành vẫn bị người quản lý của anh và đạo diễn thuyết phục.

"Xin chào"

Đang nghe người quản lý và đạo diễn nói chuyện, cách đó không xa, một bóng người mảnh khảnh mặc áo sơ mi sọc trắng đen đi tới, tóc hơi dài che kín cổ. Một số suy nghĩ bị phân tán của anh, đã bị kéo trở lại bởi sự tăng âm lượng đột ngột bởi đạo diễn.

“Nào, Tử Hoành, làm quen đi, Dương Vũ Đằng YU, cậu ấy đến casting hôm nay.”

Đạo diễn vỗ vai người đàn ông và cười nói với Tử Hoành.

“Xin chào, tôi là Lâm Tử Hoành.”

Tử Hoành đưa tay ra trước. Nhanh chóng nhìn người kia từ trên xuống dưới, người này da rất trắng lại mang một vẻ đẹp trai tinh tế.


“Xin chào, tôi là Dương Vũ Đằng YU.”

Người bên kia cũng đưa tay ra bắt lấy tay anh, nói với một giọng lạ, cũng trầm lắng hơn.

Tử Hoành nhướng mày nghe đạo diễn giới thiệu ngắn gọn vài lời, cũng biết rằng người trước mặt là một người mới vừa ra mắt. Cậu là người Nhật lai Đài loan, xuất thân là ca sĩ, ê-kíp đã xem MV của cậu, liền cảm thấy hợp với nhân vật nên đàm phán cùng công ty cậu, quyết định đến casting thử.

"Các cậu sẽ thử cảnh ở trang năm, sau khi gặp lại nhau sau 5 năm, hiểu không? Bây giờ các cậu hãy làm quen trong mười phút, có thể không? " Đạo diễn hỏi.

Tử Hoành và Vũ Đằng đều nói rằng không có vấn đề gì, và họ bước sang một bên bắt đầu nghiên cứu kịch bản.

Sau vài phút im lặng, Tử Hoành không khỏi nhíu mày, Dương Vũ Đằng nhận thấy không khí có chút thay đổi đành buông lấy kịch bản trên tay ngước nhìn.

“Em mỗi lần nói chuyện, đều yên lặng như vậy sao?”

Tử Hoành ngước lên ánh mắt, con ngươi nhẹ hơn, trong mắt có chút xao động.

“Không.”

Câu trả lời lớn hơn, nhưng Tử Hoành không khỏi lo lắng, trong lúc thử lời thoại, cảm xúc của đối phương không đáp ứng được yêu cầu, trong lòng thở dài, tiếp tục đối chiếu.

Không lâu sau, đạo diễn đã chào hỏi bọn họ, Tử Hoành hít sâu một hơi, nhìn thấy tay Dương Vũ Đằng xoa lấy vạt áo, liền an ủi:

"Đừng căng thẳng, cứ làm theo sự hiểu biết của em."

Vũ Đằng khẽ gật đầu, ngồi vào bàn, nhắm mắt lại, bắt đầu tiến vào trạng thái.

Đây vốn dĩ là một cảnh rất xúc động, lo lắng cho trạng thái của Vũ Đằng, sợ tiết tấu của toàn cảnh sẽ chệch choạc, Tử Hoành đã có những thay đổi nhỏ, sau khi đối phương nói xong, anh đột nhiên nâng bàn lên. Đây là quyền của họ có thể thay đổi kịch bản phù hợp với cảm nhận của nhân vật.
Vũ Đằng rõ ràng là bị sốc khi anh không hề đề cập đến điều đó trong suốt buổi thảo luận kịch bản, nhưng cậu đã nhanh chóng phản ứng và bắt kịp với nhân vật của mình.

“Được rồi, cắt! Làm lại!


Thử vai tới ba lần, sắc mặt hai người đều có chút đỏ bừng vì vất vả, cuối cùng đạo diễn cũng nói xong, hai người mới thoát ra trạng thái vừa rồi.

"Anh không sao chứ? Khóe miệng..."

Tử Hoành sờ lên khóe miệng cười:

"Không sao, không sao. Còn em, em không sao chứ?."

“Em không sao.” Vũ Dằng cũng cười với anh, tách ra khỏi suy nghĩ, quay lại có chút ngượng ngùng.

“Được rồi, các cậu về trước đi, chúng tôi sẽ thông báo sau.”
Đạo diễn nói với bọn họ vài câu, liền rời đi làm việc khác.

“Vậy thì tôi về trước, gặp lại sau.” Tử Hoành và Vũ Đằng chào hỏi lẫn nhau.

"Được rồi tạm biệt."

Sau khi đi ra ngoài vài bước, Tử Hoành không khỏi quay đầu nhìn lại, khi hai ánh mắt chạm nhau, đối phương lại mỉm cười với anh. Gật gật đầu bước nhanh đi ra ngoài, Tử Hoành nghĩ, nếu là cậu, xem ra sẽ rất tốt?

Vài ngày sau, người quản lý nói với anh rằng mọi việc đã ổn định, vai diễn của Cao Sĩ Đức là của anh , và Châu Thư Dật đã chỉ định cho Dương Vũ Đằng.

Một lúc lâu sau, mưa cuối cùng cũng tạnh, rèm cửa cũng được mở ra, đã lâu không gặp ánh mặt trời xuyên qua mắt, Tử Hoành không khỏi nheo mắt.

Gần tháng chín rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận