Tác giả: 朕今天已阅
Dịch chỉnh sữa: Băng Tan
Truyện hư cấu thuộc trí tưởng tượng không áp đặt SamYU
Chương 3: Lễ đóng máy
Có lẽ vì cảm xúc trong vở kịch quá mạnh, và quá cuồng nhiệt nên Tử Hoành thường không thể thoát khỏi cảm xúc của Cao Sĩ Đức một cách suôn sẻ sau vở kịch. Anh không biết liệu mình đang làm nhiều việc với tư cách là Lâm Tử Hoành hay Cao Sĩ Đức.
Giúp Vũ Đằng chọn hộp cơm phù hợp với khẩu vị của em ấy, chặn được những lời mời thiện chí của nhân viên khác. Làm cho em ấy tươi cười với những trò đùa không thể chịu được, hỗ trợ em ấy đem dù khi trời mưa, hay đưa em ấy về nhà khi cảnh quay kết thúc ...
Rồi vào nửa đêm, khi mọi người đang nằm yên lặng trên giường, không biết bao nhiêu lần quay lại giấc mơ đau đớn của Cao Sĩ Đức về việc tự tay mình phá vỡ tình yêu của chính mình.
Lần nữa.
Tử Hoành từ trong mộng tỉnh lại, mồ hôi lạnh toát ra, bật đèn lên, uống vài ngụm nước đã lạnh.
Dựa vào trên giường, đợi tâm tình bình tĩnh trở lại, Tử Hoành mở ra điện thoại, nhìn chằm chằm vào cuộc đối thoại với Vũ Đằng.
Thật lâu sau, tin cuối cùng là "Chúc ngủ ngon" đã được gởi đi nhưng vẫn chưa nhận lấy phản hồi.
Tử Hoành ngây người, bấm tắt màn hình, lấy một viên thuốc ngủ trong ngăn kéo, đổ một viên và nuốt xuống.
Hãy mơ giấc mơ đẹp.
Quá trình quay phim kéo dài khoảng một tháng và đã hoàn thành tốt đẹp, sau khi đoàn phim tập trung ăn tối, họ lại đến KTV. Anh không biết ai đã đặt bài hát "Water Blue Lover", vì vậy anh đã bắt Vũ Đằng hát nó.
Hầu hết mọi người đều uống rất nhiều rượu trong bữa tối, Tử Hoành không uống một giọt rượu nào vì thuốc, chỉ có Vũ Đằng và Ray đã uống rất nhiều, nhưng cả hai đều uống rất tốt và không hề say. Mặc dù Thạch Trí Điền vẫn tỉnh táo, nhưng cậu ấy đã đỏ bừng cả cổ rồi.
Sau khi uống rượu, Vũ Đằng rõ ràng là nói nhiều hơn một chút, và ồn ào. Bằng cách này, cậu ấy ngồi trước mặt Li Mai và hát theo nhịp điệu. Cậu nhìn màn hình phía sau Tử Hoành, nhưng Tử Hoành lại có một loại ảo giác, hơi nheo mắt, nhìn người mặc áo khoác denim đang cầm micro trước mặt, giai điệu quen thuộc lặp đi lặp lại trong đầu, anh nhìn người nọ trước mặt anh một cách ngẫn ngơ.
Tiếng vỗ tay đột ngột khiến Tử Hoành giật mình, anh nhìn thấy Vũ Đằng đang mĩm cười với anh, trong ánh sáng lờ mờ, đôi mắt cậu sáng như sao.
Tử Hoành cũng mỉm cười và vỗ tay, sau đó Vũ Đằng từ chối lời mời "lại đến" của người khác và bước xuống ngồi bên cạnh anh .
"Anh đang nghĩ gì vậy?" Vũ Đằng hỏi sau khi uống một ngụm nước .
"Cái gì?" Giọng của KTV quá ồn ào, Tử Hoành không nghe được đối phương đang nói gì.
"Lúc em hát, anh có vẻ mất tập trung." Vũ Đằng ghé vào tai Tử Hoành nói.
"Không, anh đang chú ý lắng nghe." Bên kia thở ra nhiệt giống như lông vũ nhẹ nhàng lay động lỗ tai, Tử Hòanh co rụt lại, quay đi. Trả lời một cách nhanh chóng.
"Thật là."
Vũ Đằng liếc anh một cái, sau đó không nói nữa.
Mọi người lần lượt ngồi xuống bên cạnh, thấy Vũ Đằng bị chen chúc một cách khó chịu, Tử Hoành tiến lại gần góc tường và ra hiệu cho Vũ Đằng ngồi lại.
Họ ở cạnh nhau, khi quay phim, không biết họ đã làm những hành động thân mật hơn thế này đến mức nào, không có gì khó chịu cả.
Lại là giai điệu quen thuộc, Ai đó hát "Tình yêu không bao giờ mất đi", anh ấy hát rất hay, thu hút sự chú ý của hầu hết mọi người.
Tử Hoành và Vũ Đằng cũng chú ý lắng nghe.
"Đi bộ qua sân thượng, nơi bạn ngắm sao băng.
Sống sót sau thời gian dài chờ đợi để mất em.
Anh lo lắng không ai hiểu được sự bất lực của em.
Ai sẽ đối xử với em như một đứa trẻ nếu không có anh.
Anh đoán em cũng sẽ nhớ anh.
Anh sợ mình sẽ bị lạc giữa đám đông.
Miễn là em sẵn sàng nhìn lại.
Sẽ thấy rằng anh luôn ở đó. "
Tử Hoành quay đầu nhìn lại Vũ Đằng, nhưng phát hiện người kia đã tràn nước mắt.
"Này"
Tử Hoành chạm nhẹ vào vai cậu, Vũ Đằng quay đầu nhìn anh, chớp chớp mắt, nước mắt bỗng nhiên lăn dài.
Tử Hoành vội vàng lấy khăn giấy đưa cho cậu, Vũ Đằng cầm lấy lau đi nước mắt, động tác ở đây không tránh khỏi thu hút sự chú ý của người khác, Thạch Trí Điền trước tiên lớn tiếng nói:
"Này, Yu đang khóc!"
Ánh mắt quan tâm của mọi người khiến nước mắt của Vũ Đằng càng dữ dội hơn. Cậu nói ngắt quãng,
"Em chỉ ... hơi sợ. Mọi người ... nếu không thích cách diễn của em thì sao? "
Là người mới, lần đầu tiên đóng phim lại là nhân vật chính, áp lực của cậu có thể tưởng tượng được, nhưng cậu luôn loại bỏ mọi thứ một cách hoàn hảo trên phim trường. Không tỏ ra căng thẳng và lo lắng quá mức, không suy nghĩ đến những cảm xúc bị kìm nén, nhưng hiện tại nó đã bùng nổ trong đêm nay.
"Không, em đã làm một công việc tuyệt vời, tất cả chúng tôi đều thấy điều đó."
"Yeah, em đã làm rất tốt, đừng lo lắng."
Đoàn phim đang nói lời qua tiếng lại, đạo diễn kiêm biên kịch cũng tới an ủi vài câu, Thạch Trí Điền ở một bên nói:
"Cao Sĩ Đức đâu, đi an ủi Châu Thư Dật của cậu đi."
Đám đông cũng ồ lên, gọi tên Cao Sĩ Đức.
"Anh ở đây, anh ở đây." Tử Hoành vỗ vai Vũ Đằng an ủi
Thấy cậu không sao, không khí vui vẻ của KTV tiếp tục.
Hiện tại đây là góc của họ mà không ai sẽ làm phiền họ nữa.
"Cao Sĩ Đức ..." Vũ Đằng nhẹ nhàng gọi.
"Hả?" Tử Hoành phản ứng như tự nhiên, chờ đợi lời nói tiếp theo của cậu, nhưng không ngờ cậu lại tiếp tục im lặng không nói nữa.
Gạt đi suy nghĩ sâu xa trong lòng, Tử Hoành không tiếp tục chất vấn.
Đã rất muộn, buổi tiệc kết thúc cũng đã hơn mười một giờ, Tử Hoành hỏi Vũ Đằng sẽ trở về như thế nào, nghe người bên kia nói có chuyện với người trợ lý, định sẽ gọi một chiếc taxi.
"Anh có lái xe. Để anh đưa em về. "
"Được."
Vũ Đằng dừng một giây, sau đó đáp.
Tới nửa đêm, trên đường không còn nhiều người, Tử Hoành đang lái xe nhìn thấy Vũ Đằng nhìn ra ngoài cửa sổ, liền hỏi:
"Uống rượu có thấy khó chịu không? Có muốn mở cửa sổ không?"
"Không sao đâu."
Vũ Đằng nhìn lại anh và mỉm cười. Nó quá yên tĩnh.
Tử Hoành nắm chặt tay lái, muốn nói gì đó, nhưng không biết nói như thế nào.
"Ngày nào cũng không phải gặp, không quen."
Vũ Đằng nói xong, đồng thời xoay người, nhìn chằm chằm vào Tử Hoành.
"Nghỉ ngơi thật tốt, trong khoảng thời gian này nhất định rất mệt mỏi."
Lông mày của Tử Hoành nhảy dựng, cố gắng không để ý tới ánh mắt của người kia, nói:
" Anh đã nói với em rất lâu rồi, em cần phải nói ra những gì giấu kín ở trong lòng mình, chẳng phải hôm nay khi nói ra em thấy thoải mái hơn rất nhiều đúng không? "
"Ừ."
Vũ Đằng thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm một vật trang trí trên xe không ngừng lắc đầu, trầm mặc nửa phút sau mới nói:
"Vậy thì trước thời kỳ họp báo ra mắt, chúng ta sẽ không gặp lại đúng không?"
Đèn đỏ.
Tử Hoành chậm rãi dừng xe, nhìn thấy một đôi trẻ tuổi đang băng qua vạch đường trắng đang nắm tay nhau, anh quay đầu lại nói:
"Có lẽ, em cũng cần dành chút thời gian để thoát khỏi vai diễn của Châu Thư Dật. Hôm nay em khóc, không chỉ bởi vì áp lực, có lý do để nghe bài hát đó và quay lại cảnh, phải không? "
Vũ Đằng nhếch khóe miệng cười, nói:
" Làm sao anh biết rồi. "
Đèn xanh.
"Đương nhiên, có thể nói là toàn bộ đoàn phim, anh hiểu rõ em nhất."
"Em biết." Vũ Đằng nhẹ nhàng đáp lại, nhắm mắt dựa vào ghế, ngừng nói.
Tử Hoành quen thuộc mà đậu xe, vừa định đánh thức Vũ Đằng, đã thấy rằng bên kia đã thức dậy, tháo dây an toàn và mở ra cửa xe.
"Cảm ơn anh đã đưa em về."
Vũ Đằng đóng cửa lại và nói với Tử Hoành qua cửa sổ xe.
"Đã quá muộn. Em lại uống rượu. Em về một mình không sao chứ."
Tử Hoành nhìn cậu bước xuống xe hỏi:
" Để anh tiễn em về đến cửa, được không?"
"Không, đã muộn. Trở về nghỉ ngơi cho tốt." Vũ Đằng lắc đầu từ chối, chào tạm biệt anh, xoay người rời đi.
Tử Hoành nhìn bóng người bên kia biến mất khỏi tầm mắt, quay lại vào xe hơi.
Trong không gian nhỏ hẹp, anh hít một hơi thật sâu, nén cơn đau nhói khó giải thích được, rồi phóng xe về nhà.