Tác giả: 朕今天已阅
Dịch chỉnh sữa: Băng Tan
Truyện hư cấu thuộc trí tưởng tượng không áp đặt SamYU
Chương 5: Ngày lễ tình nhân
Thời gian quảng bá vẫn tiếp tục, mùa đầu tiên đã kết thúc, và mùa thứ hai là sự chuẩn bị. Trong khoảng thời gian này, họ đã đạt được rất nhiều niềm vui, tuy đang hạnh phúc nhưng cũng cảm thấy mình phải chịu áp lực lớn hơn cho mùa thứ hai sắp tới.
Rốt cuộc, đó là một câu chuyện có nhịp điệu và tình cảm hoàn toàn khác so với phần đầu tiên.Không ai biết thị trường sẽ phản ứng như thế nào.
Tử Hoành đã nhận vở kịch mới, và đạo diễn nọ đã luôn muốn hợp tác với anh trước đó đã giao cho anh một vai diễn. Kịch bản này cũng là điều anh rất tâm đắc. Tuy không phải là nhân vật chính nhưng đây cũng là một vai quan trọng hơn trong kịch bản.
Công ty đã nhìn thấy khả năng phát triển ở anh, ngoại trừ ngoài kịch bản phim mới, anh còn nhận rất nhiều hoạt động lớn nhỏ,
Cùng với nhu cầu hợp tác tuyên truyền của đoàn phim, thời gian của anh cùng công việc sắp xếp nhiều kinh khủng, lâu lâu mới về nhà được.
Liên lạc giữa anh và Vũ Đằng không vì thế mà giảm đi vì không gặp nhau, mặc dù vẫn luôn là một cuộc trò chuyện nhỏ, nhưng hai người đều không thể giải thích được có một chút hạnh phúc trong đó, và sẽ không bao giờ cảm thấy mệt mỏi vì điều đó.
Loại thân mật thầm kín này khiến Tử Hoành sinh ra một chút ý nghĩ khó tả, ý nghĩ đó giống như cây nho trong lòng anh. Bất đắc dĩ lớn lên, dần dần bao phủ cả trái tim của anh.
Khi anh nhìn vào mắt Vũ Đằng, giống như hàng ngàn ngôi sao trong đôi mắt, nó chân thật thẳng thắng, xoáy vào anh như chất xúc tác khiến dây leo trong lòng anh ấy bắt đầu phát triển dữ dội, giống như đốt lên ngọn lửa khiến toàn bộ lồng ngực của anh rung lên.
Anh không thể nhìn vào mắt em ấy, vì sợ lộ ra sự suy nghĩ xấu xa của mình.Vì vậy, anh chuyển hướng nhìn vào môi, nhưng lại chẳng tốt hơn là mấy ngược lại càng khiến bản thân anh mất an toàn hơn. Ánh mắt của Vũ Đằng đều là tâm trí của anh. Anh biết em ấy đang nhìn mình, một cái nhìn ẩn chứa nhiều điều trong đó, đầy tình cảm cùng tin tưởng.
Đôi mắt giống như nhiệt độ.
Vào mỗi đêm khuya, anh đều vắt kiệt sức lực để phân biệt ai là người mà anh thích trong mắt anh, và sự cân bằng trong trái tim anh đang dao động.
Từ Minh Triết hỏi anh rằng liệu anh ấy có chắc chắn không,
Anh im lặng rất lâu
Sau đó
Nói.
"Tôi chắc chắn. Tôi chắc chắn tôi là Lâm Tử Hoành.Tôi chắc rằng tôi thích Dương Vũ Đằng."
"Em ấy thì sao? Tử Hoành, cậu phải suy nghĩ rõ ràng, em ấy là người mới, cái này là lần đầu tiên em ấy tham gia diễn xuất, cậu đã nói trước đó rằng em ấy chưa tham gia bộ phim nào? .Ngoài ra, cậu có thực sự chắc chắn rằng cậu có thể phân biệt được không? Đây không phải là một vấn đề đơn giản. Xin hãy suy nghĩ cẩn thận "
Từ Minh Triết đã gửi một tin nhắn dài
Sau khi thở dài, Tử Hoành nhìn một cái, chậm rãi nhắn tin trả lời.
"Tôi thực sự có thể chắc chắn."
Bao nhiêu đêm không uống thuốc, anh đã phân tích đi phân tích lại toàn bộ tâm tư, có lẽ lúc đầu anh bị cám dỗ vì đồng cảm, nhưng bây giờ rõ ràng anh chính là Lâm Tử Hoành, khi anh quảng bá bộ phim với vai trò là Cao Sĩ Đức. Động tác và biểu cảm của anh cùng mỗi nhịp tim đều là Lâm Tử Hoành.
Cuối cùng
Cả hai đều có việc làm vào ngày lễ tình nhân. Vào buổi chiều, đoàn phim đã đến gặp anh và Vũ Đằng, hỏi liệu họ có thể bắt đầu phát sóng trực tiếp không vì nhiều người hâm mộ rất muốn xem. Tất nhiên, nếu cả hai không thể rảnh rỗi thì cũng không sao. Đừng ép buộc.
Tất nhiên Tử Hoành biết hôm nay là ngày lễ tình nhân, nhưng dường như anh và Vũ Đằng đã cố tình tránh né chủ đề này.
Không ai trong số họ nói "Ngày lễ tình nhân hạnh phúc" với nhau.
Trên đường đi làm về, Vũ Đằng gửi một tin nhắn.
"Như thế có ổn không?"
Tử Hoành do dự hồi lâu
"Có thể."
Trong buổi phát sóng trực tiếp, Tử Hoành đột nhiên có cảm giác rất khác khi nhìn thấy khuôn mặt người kia xuất hiện trong máy quay.Lần này không có ai khác, chỉ có anh và em ấy.
Khuôn mặt nhỏ bé của em ấy trên màn hình nhỏ nằm trong tầm tay, tất cả những biểu hiện tinh tế được phóng đại, gây tò mò.
"Chúc mừng ngày lễ tình nhân "
"Chúc mừng ngày lễ tình nhân "
Cuối cùng anh ấy đã nói câu này thông qua việc tuyên truyền kinh doanh. Anh bây giờ là Cao Sĩ Đức, và anh là người vô lương tâm.
Tử Hoành thỉnh thoảng nhìn lướt qua các bình luận nhanh, nhưng phần lớn sự chú ý của anh đều đổ dồn vào Vũ Đằng, nếu anh tắt đi tin nhắn trong khu vực bình luận, anh sẽ gần như quên rằng mình đang làm việc.
Nhưng anh vẫn chưa tỉnh táo được.
Vào lúc tình cảm lấn át lý trí, anh đã nói với em ấy rằng: " Anh yêu em".
Và Vũ Đằng cũng trả lời một cách tự nhiên, và nói với anh :
"Em cũng yêu anh"
Anh cố gắng hết sức để duy trì biểu cảm trên mặt, mặc kệ sóng gió trong lòng mà thốt ra tấm chân tình của mình, không biết có phải anh cũng đã được đền đáp bằng tấm chân tình của mình hay không.
Ngay sau khi kết thúc buổi phát sóng trực tiếp, lần đầu tiên anh nhận được tin nhắn từ người quản lý, bên kia hỏi anh với giọng điệu hơi bối rối không biết buổi phát sóng trực tiếp tối nay có hơi quá không.
“Không, đó là công việc bình thường.”
Tử Hoành đáp.
Anh chỉ muốn đặt điện thoại xuống, nhưng phát hiện ra người quản lý của Vũ Đằng đã gởi một tin nhắn đến.
Đó là một tin nhắn rất dài. Tử Hoành cau mày và nhìn nó hai lần, có lẽ điều đó có nghĩa là cô ấy hy vọng rằng Tử Hoành, với tư cách là một đàn anh, có thể nắm bắt được mức độ kinh doanh của Vũ Đằng. Muốn anh đừng kéo em ấy mắc kẹt quá sâu.
"Con đường phía trước còn dài, sự nghiệp của cậu là quan trọng nhất.Vâng, cậu cũng hiểu. Cậu có thể chịu trách nhiệm cho tương lai của chính mình, nhưng cậu có thể chịu trách nhiệm cho tương lai của Vũ Đằng hay không? "
Tử Hoành khẽ nghiến răng trả lời:
"Tôi biết "
Anh ấy có thể xuống địa ngục một mình, nhưng anh ấy không thể kéo Vũ Đằng theo.
Em ấy là một người trong sạch và xinh đẹp.
Anh không muốn em ấy phải nghe những lời chỉ trích ồn ào từ thế giới bên ngoài, và anh không muốn em ấy bị người khác đánh giá.
Nhưng nó có thực sự là không thể?
Tử Hoành lật người trên giường, trong lòng không nén được cảm xúc quặn thắt.
Họ từng nói trong một trò đùa trên các chương trình tạp kỹ rằng họ có thể xuống địa ngục cùng nhau.
Dù là Cao Sĩ Đức hay Lâm Tử Hoành, em có muốn xuống địa ngục với anh hay không?
Tử Hoành lật người trên giường ngồi dậy, cầm lấy áo khoác và chìa khóa rồi vội vã xuống nhà, khi hoàn hồn lại thì anh đã đứng trước cửa nhà của Vũ Đằng.
Anh đứng rất lâu, cho đến khi gió đêm mang theo tất cả hơi ấm trên người anh đi.
Nhấn vào một dòng tin nhắn bằng đầu ngón tay tê cứng và gửi nó đi.
"Anh đang ở trước cửa nhà em, em có thể gặp anh không?"
Thời gian chờ đợi hồi âm cực kỳ lâu, nhưng chỉ trong vài giây, trái tim Tử Hoành từng chút rơi xuống.
Đột nhiên, cánh cửa trước mặt bị mở ra, anh kinh ngạc đối mặt với Vũ Đằng, im lặng nhìn em ấy kéo anh vào trong.
Tay Vũ Đằng đang nắm cổ tay anh, nhiệt độ truyền đến tim qua mạch đập, nhịp tim như trống, đập bên tai.
Vũ Đằng không nói, không hỏi tại sao anh lại xuất hiện vào đêm khuya.Trước cửa nhà cậu, vừa nhìn anh, bằng ánh mắt quen thuộc.Dường như trong đôi mắt đó là cả thế giới của anh.
Tử Hoành đau lòng nhắm mắt lại, không biết nên nói cái gì.
Chính anh ta là người đột ngột, và chạy đến một cách hấp tấp, nhưng lại không biết nói gì cả.
"Anh ..."
Tử Hoành mở miệng, giọng nói khàn khàn.
“Sao?”
Vũ Đằng dịu dàng nhìn anh, vẫn không buông tay.
Tử Hoành đầu óc xoay chuyển ngàn vạn lần, trăm câu nói ra miệng cũng không nói ra được, đảo mắt nhìn về phía đầu giường của Vũ Đằng, nơi em ấy đặt những món đồ trang trí quái vật mà trước đó anh đã tặng.
Anh đột nhiên sinh ra một loại dũng khí vô hạn, cần phải nắm giữ người trước mặt mình. Anh đưa tay đến gần em ấy từng chút một.
Một luồng hơi thở mơ hồ bốc lên xung quanh hai người, Tử Hoành đặt tay lên eo Vũ Đằng nhẹ nhàng ôm người về phía mình, đồng thời đưa mắt nhìn lên, nhìn chính mình trong mắt em ấy.
Khi chóp mũi chạm vào, Vũ Đằng nhắm mắt lại.
Nụ hôn của Tử Hoành rơi xuống môi cậu, vô cùng nhẹ nhàng và lưu luyến, sau đó sau khi cảm nhận được phản ứng chấp nhận của đối phương, anh càng thêm điên cuồng.
Hai tay đã buông lỏng, hai tay Vũ Đằng ôm lấy cổ anh, một tay ôm eo anh, tay còn lại vuốt ve cổ anh, hùa vào nụ hôn cuồng nhiệt.
Cao Sĩ Đức đã hôn Châu Thư Dật không biết bao nhiêu lần.
Nhưng đây là lần đầu tiên Lâm Tử Hoành hôn Dương Vũ Đằng.
Em ấy là Dương Vũ Đằng.
Đột nhiên bên tai vang lên tiếng chuông báo thức, câu nói không lâu trước đó liền hiện ra trước mắt.
"Cậu có thể chịu trách nhiệm cho tương lai của chính mình, nhưng cậu có thể chịu trách nhiệm cho tương lai của Vũ Đằng không?"
Anh như bị ném vào một chậu nước đá, và những cảm xúc phức tạp nảy lên ngay lập tức bị xóa sạch, và thay vào đó là sự hoảng loạn vô cùng.
Anh buông Vũ Đằng ra, lùi về phía sau nửa bước, trong lòng cảm thấy vô lực, không dám nhìn thẳng vào đôi môi đỏ mọng và khuôn mặt của Vũ Đằng.
"Thực xin lỗi...... anh quá bốc đồng. Anh xin lỗi......... em cứ coi như anh diễn quá sâu ... anh xin lỗi."
Anh vội vàng xin lỗi, không dám nhìn vào ánh mắt của Vũ Đằng, xoay người mở cửa, trốn thoát.
Anh bước nhanh đến nỗi không nhìn thấy ánh sáng tối dần trong đôi mắt và hốc mắt ửng đỏ của Vũ Đằng.
Anh lại đang lừa dối mình, rõ ràng anh là Lâm Tử Hoành
Vũ Đằng dựa vào tường, dòng nước mắt chảy lặng lẽ.
Tử Hoành ngồi trong xe không bật đèn.
Nguyên lai hai chữ này có trọng lượng quá lớn, anh có thể tự mình gánh chịu, nhưng không dám kéo em ấy theo.
Chỉ cần anh kiềm chế cảm xúc của mình thì vẫn có thể coi mọi chuyện như công việc, minh oan cho mọi việc xảy ra, mọi người đều vui vẻ.
Em ấy đang đứng dưới ánh mặt trời, đừng kéo em ấy xuống vực sâu bẩn thỉu.
Việc để lại dấu vết của anh trên tâm hồn trong trắng của em đã là điều không thể tha thứ rồi.
Ánh đèn đường mờ ảo chiếu vào trong xe, vẻ xấu hổ trên mặt anh không còn chỗ nào che giấu.
Đưa tay lên che mắt, anh bật khóc khiến trái tim đập nhanh bên trong lồng ngực