Tổng Hợp Fanfic Triển Chiêu - Kim Kiền

Edit: Yunchan

Đêm khuya thanh vắng trồi lên dọa ma mọi người một chút chờ edit, ka ka >3<

*

Kim Kiền.

Diêm Vương: Là kẻ nào đứng dưới kia?

Kim Kiền: Ông hỏi ta? Nghe đây, ta đường đường là Khai Phong phủ tòng lục phẩm giáo úy Kim Kiền.

Diêm Vương (Chức quan nhỏ nhít mà miệng lưỡi lại lớn lối như vậy): Ngươi có biết ta là ai không?

Kim Kiền: Ông là ai? Không biết.

Diêm Vương: Ta là Diêm Vương!

Kim Kiền (Kinh hãi): Chỗ này là Diêm La điện? Ta chết rồi sao?

Diêm Vương (Đắc ý): Đúng vậy.

Kim Kiền: Bạc ta còn chưa thu đủ, sao có thể chết chứ! Công Tôn gậy trúc, phí tai nạn lao động của ta, bảo hiểm nhân mạng ngoài ý muốn của ta........Ta chưa thể chết!!! (Xoay người phóng về phía cổng điện)

Diêm Vương: Bắt hắn lại!

Kim Kiền: Dám cản đường ta? Xem phấn cương thi!!!

Diêm Vương (Té sấp ra đất miệng sùi bọt mép).......

*

Triển Chiêu.

Diêm Vương: Là kẻ nào đứng dưới kia?

Triển Chiêu: Tại hạ Triển Chiêu.

Diêm Vương: Ta là Diêm Vương......(Dáng vẻ hả hê)

Triển Chiêu: Diêm Vương? Triển mỗ không còn trên dương thế ư?

Diêm Vương: Đúng vậy!

Triển Chiêu (Đau lòng): Triển mỗ ráo riết đuổi theo Kim Kiền mới đến tận đây, chẳng lẽ......Kim Kiền, nàng đã.....

Diêm Vương: Ngươi biết Kim Kiền?

Triển Chiêu: Xem ra nàng thật sự đã đến đây.....Triển mỗ còn chưa cho nàng biết tâm ý của Triển mỗ, thì đã......bất quá, cũng tốt, ít nhất cũng đã tìm thấy nàng.

Diêm Vương: hắn ta đã bỏ chạy lên dương gian.

Triển Chiêu: Nàng đã trở về.........Nếu đã vậy, Triển mỗ cũng về dương gian tìm nàng.

Diêm Vương: Khoan đã, nơi này không phải muốn tới thì tới muốn đi thì đi...

(Đáng tiếc, Triển đại nhân khinh công trác tuyệt, không nghe được câu tuyên bố hùng hồn này của Diêm Vương)

*

Bạch Ngọc Đường.

Diêm Vương: Là kẻ nào đứng dưới kia?

Bạch Ngọc Đường: Ngươi là ai mà xứng hỏi danh hào của Ngũ gia?

Diêm Vương (Hôm nay là ngày đen đủi gì? Tên nào tên nấy đều như nhau.....) Ta là Diêm Vương......

Bạch Ngọc Đường: Diêm Vương?......(Đột nhiên tiến lên, thộp lấy cổ áo Diêm Vương) Tiểu Kim tử, ngươi lại giở trò trêu đùa Ngũ gia à?

Diêm Vương (Sắc mặt tái nhợt): Ngươi......Lại dám......dám làm vậy với Diêm Vương.......Không.....

Bạch Ngọc Đường (Khí thế tăng cao): Không cái gì? Tiểu Kim Tử, ngươi còn vờ vịt hóa trang! Mau kêu Thối Miêu ra đây đại chiến ba trăm hiệp với Ngũ gia!!

Diêm Vương (Giọng run rẩy): Người đâu......Đuổi....đuổi hắn về dương gian đi.......

*

Bao đại nhân.

Diêm Vương: Là kẻ nào đứng dưới kia?

Bao đại nhân: Ngài là Diêm Vương?

Diêm Vương (Cả kinh) (Sau đó bình tĩnh lại): Ta đang hỏi ngươi là ai?

Bao đại nhân: Bản phủ họ Bao tên Chửng, tự là Hy Nhân.....

Diêm Vương: Ngươi nói ngươi là.....Bao Chửng? Sao Văn Khúc chuyển thế?

Bao đại nhân: Đúng là bản phủ.

Diêm Vương (đứng bật dậy): Tinh chủ, mời ngài ngồi.

Bao đại nhân:Diêm Vương, bản phủ không làm gì trái với luật trời, vì sao lại bị gọi đến âm phủ?

Diêm Vương: Là tự ngài đến đây.

Bao đại nhân: Tự đến? Tại sao bản phủ phải tự mình đến đây?

Diêm Vương (Hỏi ta sao ta biết): Hạ quan không biết....

Bao đại nhân: Ngài cũng không biết, vậy bản phủ không có lý do gì để nán lại đây, xin cáo từ.

Diêm Vương: Xin ngài cứ tự nhiên, hạ quan phái người tiễn ngài.

(Thế là Bao đại nhân thong thả nhàn nhã bước ra khỏi Diêm La điện với sự tiễn đưa nồng hậu của Diêm Vương đại nhân)

*

Công Tôn tiên sinh.

Công Tôn tiên sinh: Ông là Diêm Vương?

Diêm Vương (Giật mình, chẳng lẽ lại muốn đến quậy): Ngươi là ai?

Công Tôn tiên sinh (Nháy mắt lấy lại vẻ nho nhã): Học trò họ Công Tôn tên một chữ Sách.

Diêm Vương: Ta vẫn chưa phái quỷ vô thường bắt ngươi xuống đây, sao ngươi lại tới?

Công Tôn tiên sinh: Học trò có chuyện muốn nói với Diêm Vương đại nhân.

Diêm Vương (Dáng vẻ tên này có vẻ thư sinh,chắc không phải đến quậy.) Chuyện gì? Nói đi.

Công Tôn tiên sinh: Hôm qua Bao đại nhân hồi phủ sắc mặt rất kém, học trò dò hỏi mới biết Bao đại nhân đã đến nơi này, cho nên mới đặc biệt đến đây thăm hỏi.

Diêm Vương: Đúng thế, Công Tôn sách, ngươi chỉ muốn hỏi thế thôi à?

Công Tôn tiên sinh: Thưa không! Tại hạ còn muốn hỏi ngài đã làm gì Bao đại nhân.

Diêm Vương: Nào có......(Đột nhiên cười xấu xa): Dám chất vấn ta, Công Tôn Sách, đã đến đây rồi thì đừng hòng quay về.

Công Tôn tiên sinh (Mỉm cười): Diêm Vương đại nhân, học trò ở lại đây cũng không hề gì, nhưng học trò còn phải trở về phục mệnh với Bao đại nhân, hơn nữa Kim giáo úy còn có khả năng thông thiên...

Diêm Vương (Nhớ tới phấn cương thi, cười mếu): Công Tôn tiên sinh, hạ quan tiếp đãi Bao đại nhân rất trọng hậu, xin ngài yên tâm.

Công Tiên tiên sinh (Cười vô hại): Vậy tại hạ sẽ trở về hỏi lại Bao đại nhân, chỉ mong Diêm Vương đại nhân không dối gạt tại hạ!

(Diêm Vương trơ mắt nhìn Công Tôn tiên sinh đi ra khỏi Diêm La điện)

*

Nhất Chi Mai.

Diêm Vương: Là kẻ nào đứng dưới kia?

Nhất Chi Mai: Tại hạ Nhất Chi Mai.

Diêm Vương: Đen Đủ Đường (*)? Đây mà là tên à....

(*) Đen Đủ Đường phát âm tiếng Trung là "Nhất Trực Môi" hay "Nhất Trực Mai", khá giống với Nhất Chi Mai.

Nhất Chi Mai: Không phải Đen Đủ Đường, mà là Nhất Chi Mai.

Diêm Vương (Nhỏ giọng): Đen Dủ Đường, Nhất Chi Mai. Đen Đủ Đường, Nhất Chi Mai. Đen Đủ Đường, Nhất Chi Mai......(Một hồi)

Diêm Vương: Nhất Chi Mai!!

Nhất Chi Mai:....

Diêm Vương (Đột nhiên lớn tiếng): Nhất Chi Mai!!!

Nhất Chi Mai: Ai....Ai.....kêu ta? (Miễn cưỡng ngồi dậy) Tại hạ đang ngủ.....

Diêm Vương: Ta đang gọi ngươi.....

Nhất Chi Mai: Ngươi là ai?

Diêm Vương (Bưng trán): Ta là Diêm Vương...

Nhất Chi Mai: Diêm Vương? Không tồi....

Diêm Vương (Đen mặt): Không tồi?

Nhất Chi Mai: Quả thật không tồi...Diêm Vương, ngươi bắt tại hạ tới đây làm gì?

Diêm Vương: Dương thọ của ngươi đã tận...

Nhất Chi Mai: Ta chết rồi à? Có thể nào, Nguyệt Hoa, Tiểu Dật, phải làm sao bây giờ? (Nói rồi chạy về phía cổng điện)

Diêm Vương: Quay lại.....

Nhất Chi Mai (Xa xa bay tới một câu): Vợ ta bảo ta về nhà ăn cơm....

(Mấy phút sau)

Phán quan (Từ ngoài chạy vào): Bảo thạch, mỹ ngọc trong khố phòng biến mất rồi, cả ba trăm lượng ngân phiếu cũng....

Diêm Vương:...

Nhất Chi Mai trở lại dương gian: Diêm Vương kia quả nhiên không tồi, chỗ này đủ mua được ít rượu ngon, nương tử cũng có thể ăn thả cửa một thời gian....

*

Phạm Dung Hoa.

Diêm Vương: Là kẻ nào đứng dưới kia? (Cuối cùng hôm nay đã có cô nương xuống đây).

(Tác giả: Quả nhiên ngay cả Diêm Vương cũng không nhìn ra Kim Kiền là nữ tử)

Phạm Dung Hoa: Tại hạ Phạm Dung Hoa.

Diêm Vương: Phạm cô nương, hình như ta không sai vô thường dẫn ngươi xuống đây.

Phạm Dung Hoa: Phạm cô nương là ai? Nơi này là đâu? Ngươi là ai?

Diêm Vương: Ngươi không phải là Phạm cô nương sao? Đây là Diêm La Điện. Ta là Diêm Vương....

Phạm Dung Hoa (Nổi giận): Ta là nam nhân đường đường (Vỗ vỗ cái ngực phẳng lì)

Diêm Vương (Quai hàm rớt lịch bịch): Ngươi.....lại......lại là nam tử........cô nương xinh đẹp như vậy lại là nam tử.....

Phạm Dung Hoa: Ta là nam tử không chút giả dối, mà, vừa rồi ngươi nói, ngươi là Diêm Vương?

Diêm Vương: Đúng vậy.

Phạm Dung Hoa: Nói vậy.....Ta chết rồi?

Diêm Vương: Đúng vậy.

Phạm Dung Hoa: Diêm Vương, ta có thể để lại vài nguyện vọng không?

Diêm Vương: Ngươi cứ nói.

Phạm Dung Hoa: Xin hãy chuyển lời với Tiểu Kim, Triển đại ca, Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh, bốn vị đại ca Vương Mã Trương Triệu, nói rằng ta cám ơn hơn họ rất nhiều. Mẫu hậu, về sau Dung Hoa không thể tiếp tục phụng dưỡng mẫu thân nữa rồi, còn có Hoàng huynh, chớ quá lao tâm vì quốc sự, còn có......*#@%$*.......Nhân tiện nhắn với mọi người, Dung Hoa chết đi rồi, có bất trắc gì hãy đốt vàng mã, việc nhỏ báo mộng, việc lớn đội mồ.....

Diêm Vương:.....(Miệng sùi bọt mép, nằm vắt vẻo ra bàn).

Phạm Dung Hoa: $%$##........(Còn mãi thao thao bất tuyệt)

Diêm Vương (Dùng hết sức lực): Mau tống hắn về dương gia, ta sắp thủng tai rồi.......

*

Trịnh Tiểu Liễu

Diêm Vương: Là kẻ nào dưới kia?

Trịnh Tiểu Liễu (Rụt rè): Ta là Trịnh Tiểu Liễu.

Diêm Vương: (Đứa trẻ ngoan như vậy không nhiều lắm đâu, dọa hắn chút): Ngươi có biết ta là ai không?

Trịnh Tiểu Liễu: Ngài là Diêm Vương (Vẻ mặt bình tĩnh).

Diêm Vương (Thất kinh): Sao ngươi biết?

Trịnh Tiểu Liễu: Là Kim Kiền nói cho ta biết.

Diêm Vương: Kim Kiền? Chính là cái tên quăng độc dược bừa bãi đó sao?

Trịnh Tiểu Liễu: Đúng vậy.

Diêm Vương (Nhớ lại thảm kịch khi ấy)....

Trịnh Tiểu Liễu: Hôm qua Nhất Chi Mai đến Khai Phong phủ, nói là hắn đến chơi địa phủ mang về rất nhiều của cải, Kim Kiền nhìn thấy, mắt liền phóng ra lục quang cả ngày, cho nên hắn mới bảo ta tới đây lấy chút ít mang về.

Diêm Vương: Hóa ra là tên Nhất Chi Mai kia chôm chỉa bạc của bổn vương!!!! Tên Kim Kiền kia cũng thật to gan dám phái người xuống đây trộm đồ.

Trịnh Tiểu Liễu: Kim Kiền cho ta mấy viên đan dược, bảo ta cứ giữ mà dùng (Thấp giọng) Kim Kiền này cũng không nói cho ta phải dùng thế nào, thôi thử xem sao.

Rầm rầm đùng!!!

Diêm Vương (Té lăn xuống đất, phát âm đứt khúc): Đây....đây là cái thể....thể loại gì......mau.......đuổi.....đuổi hắn về.......dương gian. (Ngất).

------------- Hết -----------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui