Edit: Yunchan
✿✿✿
Ban đêm, ở hậu viện.
Kim Kiền (Đếm chỗ bạc trên tay, rên rỉ): Bổng lộc có tí ti thế này hỏi ta phải làm sao đây!!
Bạch Ngọc Đường (Từ đâu nhảy ra): Sao thế Tiểu Kim Tử, thiếu bạc à? Hay là về Hãm Không đảo với Ngũ gia nhé? Bảo đảm có rất nhiều bạc cho người tiêu xài thoải mái.
Kim Kiền (Mừng rơn): Thật á!
(Loáng cái ỉu xìu): Đáng tiếc ta không thể vong ân phụ nghĩa đi ăn máng khác được....
Bạch Ngọc Đường (Rối rắm): Haizz, thôi, chuyện này để sau bàn tiếp vậy, ở đây có chút bạc cho ngươi tiêu vặt, Ngũ gia đi trước!
Triển (Đột nhiên nhảy ra): Kim giáo úy, đã trễ thế này ngươi còn lén lút ở đây làm gì?
Kim (Ngệt người): (TT o TT) ơ, bạc ơi!
------------
Gậy trúc (Vuốt râu cười cười): Xem ra có thể tiết kiệm thêm một khoản nữa rồi.
Triển (Nghiêm túc gật đầu): Công Tôn tiên sinh nói thật chí lí.
✿✿✿
Bạn trẻ Trịnh Tiểu Liễu bị bệnh thương hàn tập kích một thời gian dài mà tình trạng vẫn không khá hơn. Nhóm Triệu Hổ thấy rằng cách tốt nhất là nên tìm ai đó để chăm sóc hắn, vì thế mới cử người đến tìm Kim Kiền chăm lo chuyện chung thân đại sự cho bạn trẻ Tiểu Liễu.
Kim Kiền: Tiểu Lục ca, thân thể ngươi thế nào rồi?
Tiểu Liễu (Chùi nước mũi): Ta......Khỏe nhiều.....rồi.....Hắt xì!!
Kim Kiền: Tiểu Lục ca này, ngươi cũng đâu còn nhỏ nữa, nên tìm một người chăm sóc cho mình đi, hiện tại ngươi có để ý cô nương nhà nào không?
Tiểu Liễu (Trầm tư): Ta....ta chỉ là một tiểu bộ khoái, cô nương tốt chắc là không thèm để mắt tới ta đâu.....
Kim Kiền (Sấn tới vỗ vỗ vai Tiểu Liễu): Tiểu Lục ca nói gì ấy chứ! Ta cảm thấy Tiểu Lục ca cực kỳ tốt! Cô nương nào được gả cho một người trung hậu chất phát như ngươi phải nói là có phúc ba đời! Tiểu Lục ca cứ yên tâm, ngươi thích cô nương nhà nào, tính tình ra sao cứ việc nói cho ta biết, ta bảo đảm sẽ mang được mỹ nhân về đây!!
(Một trận hàn khí bồng bềnh bay tới)
Tiểu Liễu: Hắt xì !!!
Kim Kiền (Cảm thấy quái lạ): Ơ? Sao bệnh của ngươi lại càng ngày càng nặng vậy? Kiểu này ta phải tìm cho ngươi cô vợ giỏi y thuật mới được.....
(Một trận hàn khí bắc cực rú rít phóng tới)
Tiểu Liễu: Khụ khụ khụ......Kim.....Khụ, Kim Kiền....Ta, ta vẫn chưa muốn cưới vợ....
(Hàn khí hơi giảm xuống)
Kim Kiền (Vỗ ngực bình bịch): Tiểu Lục ca không phải lo lắng gì cả, chỉ cần ngươi nói một câu thôi, ta nhất định sẽ dốc hết toàn lực!
Tiểu Liễu (Khóc không ra nước mắt): Kim Kiền, ta thỉnh cầu ngươi, ngươi đừng bàn chuyện này nữa! Nếu ngươi cứ nói tiếp ta sẽ bị đông chết mất!
Kim Kiền (Kinh hãi): Tiểu Lục ca ngươi lạnh à? Có phải phát sốt không? Để ta xem mạch cho ngươi....
(Hàn khí cực mạnh phóng tới)
Tiểu Liễu (Lấy chăn bọc kín người): Kim Kiền, ta, ta khỏe lắm, ta cực khỏe, giờ này không còn sớm nữa đâu, ngươi mau đi luyện võ với Triển đại nhân đi!
Tứ đại môn trụ đứng bên ngoài phòng (Run cầm cập): Hôm nay Triển đại nhân bị gì vậy.....Đi ngang qua cửa phòng Trịnh bộ khoái mà không chịu đi tiếp, cứ đứng đó phóng lãnh khí liên miên.....Phù phù, làm chúng ta cũng bị đông lạnh lây....
✿✿✿
Triển Chiêu (Siết chặt chiếc túi cầm trên tay): Kim Kiền, nàng sẽ thích chứ?
Bạch Ngọc Đường (Nghênh ngang đi tới): Ê, Tiểu Miêu, ở đằng đó lầm bầm gì hả? Ngũ gia đang rảnh rỗi lắm đây, đến đánh với Ngũ gia ba trăm hiệp nào.
Triển Chiêu (Không nghe thấy): Tự tiện đưa cho nàng như vậy, có phải hơi đường đột không?
Bạch Ngọc Đường (Nổi điên): Thối Miêu! Ngươi nghĩ cái quái gì mà nhập thần như vậy hả, xem kiếm!
Một đường kiếm sượt ngang qua chiếc túi, bên trong chợt vang lên tiếng rắc nho nhỏ....
Triển Chiêu (Tức giận xung thiên): Bạch Ngọc Đường, ngươi thật thái quá!!! (Nói rồi vung kiếm chém lui Bạch Ngọc Đường, mang theo sát khí phi thân bay mất)
Bạch Ngọc Đường (Ngớ ra)....
Lúc này phía Đông rừng cây.
Triển Chiêu (Lấy hai mảnh ngọc trâm ra): Haizz, không đủ tiền mua cái mới, năm nay, thôi vậy....
Cùng lúc đó tại hội đèn lồng trên Cầu Chức Nữ đêm Thất Tịch....
Kim Kiền (Phấn khởi hò hét): Mau đến xem đi mau đến xem đi, đây là sợi đèn lồng được dệt từ kiếm tuệ của Triển đại nhân, tới trước có trước, chậm chân mất phần đây.....
✿✿✿
Cũng vào đêm Thất Tịch trên cầu Hỷ Thước....
Kim Kiền: Tích Liên cô nương, ta không xứng với cô thật mà, ta không thể nhận túi hương của cô đâu, xin cô cầm lại đi.....
Tích Liên: Cả đời này của Tích Liên, nếu không phải Kim lang quyết không lấy chồng! (Sắc mặt chuyển sang ai bi) Chẳng lẽ.....Kim lang ghét bỏ Tích Liên hay sao?
Triển Chiêu:.....Cô nương cần gì phải cố chấp như thế?
Tích Liên: Bởi vì Kim lang chàng.....Ba tháng trước, Tích Liên bị người ta cướp mất tiền bán hoa, Tích Liên đuổi theo thì bị sái chân, lúc ấy, Kim lang (Hai mắt loang loáng) là Kim lang đã tróc nã tên tiểu tặc kia cho Tích Liên!
Kim Kiền:.....Đó là chức trách của ta, Tích Liên cô nương không cần phải....
Tích Liên: Sau đó Kim lang còn quay lại đỡ Tích Liên dậy, lấy thân mình che nắng cho Tích Liên!
(Sát khí từ đâu nổi lên cuồn cuộn)
Kim Kiền (Lông tơ dựng ngược): Là đúng lúc, đúng lúc thôi mà!
Tích Liên: Kim lang còn tặng cả dược cho Tích Liên, ân cần dặn dò cách dùng, vả lại còn không chịu nhận nửa văn tiền lòng biết ơn của Tích Liên!
(Sát khí giảm xuống đột ngột)
Triển Chiêu (u ám nghĩ thầm): Người nọ lúc nào cũng xem của nặng hơn người, vậy mà lại chủ động tặng dược cho người khác, còn không lấy nửa văn tiền, có lẽ nào hắn thật sự.....thật sự (Chát đắng)
Kim Kiền (Phát điên): Được rồi! Ta khai! Ta đích thực có ý đồ với Tích Liên cô nương!
Tích Liên mừng rỡ, Triển Chiêu kinh hãi.
Kim Kiền (Nhắm mắt cắn răng): Ta nghĩ bụng về sau làm mai cho các huynh đệ trong phủ, lúc cần tặng hoa cho em dâu với chị dâu........(Giọng nhỏ xuống) Tích Liên cô nương có thể giảm cho ta nửa giá.....
✿✿✿
Trung Thu lại đến.
Kim Kiền (Mỉm cười bước lên sân khấu): Ta thực vinh hạnh, được mọi người đề cử làm người chủ trì tiệc tối hôm nay. Càng vui hơn chính là, mọi người đã tin tưởng giao trọn hai mươi tiết mục cho ta, ta nhất định sẽ diễn xuất hết mình, không phụ lòng mong đợi của mọi người.
Phía dưới khán giả vỗ tay nhiệt tình, Kim Kiền bắt đầu biểu diễn.
Bao đại nhân (Mặt thoáng vẻ không đành lòng): Công Tôn tiên sinh, Kim giáo úy đầu óc đơn giản như thế mà chúng ta lại đi tính toán với hắn, như vậy có nên không?
Công Tôn tiên sinh (Cười vô hại): Đại nhân, ngài có nhớ vào Trung Thu năm ngoái, Kim giáo úy một mình ăn hết cái bánh Trung Thu dành cho bốn người.
Kim Kiền biểu diễn màn ngực nâng tảng đá to, giữa chừng tảng đá bị gió thổi bay, té ra chỉ là đá giấy.
Trương Long (Cùng hùa vào): Còn mặt dầy bê cả một đĩa to chạy mất, bảo là phải tuần tra ban đêm, phòng hờ đói bụng.
Vương Triều (Cũng tức giận theo): Trung Thu thì trực ban gì chứ, da mặt thật dầy, nói dối không biết đỏ mặt.
Mã Hán (Chua xót nói): Bởi vì có Triển đại nhân chống lưng cho, nên hắn mới lớn gan như vậy thôi.
Trên sân khấu Kim Kiền một mình sắm nhiều vai, diễn vở <<Tôn Ngộ Không đánh Bạch Cốt Tinh>>, thở hồng hộc.
Triệu Hổ (Bất bình): Hừ, còn năm trước ta chỉ được chia miếng bánh Trung Thu nhỏ bằng nửa bàn tay thế này này, còn phải cắt bớt một nửa cho Tiểu Liễu.
Trịnh Tiểu Liễu (Phản đối yếu ớt): Năm rồi, ta chỉ cắn được miếng xí xi.
Hoàng ban đầu (Mỗi tay cầm một cái bánh to đùng): Hê hề, năm nay tuyệt đối không giẫm lên vết xe đổ. Chờ Kim Kiền diễn xong, tiệc rượu cũng tàn rồi.
Chúng nhân Khai Phong phủ (Ủng hộ tập thể): Kim giáo úy, làm tốt lắm! Kim Kiền, tiếp tục đi, xem không đã! Kim Kiền, Kim Kiền, chúng ta yêu ngươi!
Lúc này Kim Kiền đang nhảy điệu đạp chân, làm đá bay giày mấy lần.
Nhất Chi Mai (Ung dung tỉ mẩn): Bánh trung này, thật là đẹp! Màu sắc này, ngăm đen tỏa sáng! Mùi thơm này, không giống bình thường! Hương vị này, có chút đặc biệt! Giống như..... mùi bã đậu? Bạch huynh, Triển huynh....
Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường (Nhìn nhau hai giây, đồng lòng lên tiếng): Triển mỗ (Ngũ gia) có việc, đi trước, các vị dùng thong thả.
Kim Kiền (Cao giọng đọc diễn cảm, chan chứa thâm tình): Trung Thu ơi Trung Thu, chúng ta yêu ngươi! Bánh Trung Thu ơi bánh Trung Thu, chúng ta yêu ngươi! Khai Phong phủ ơi Khai Phong phủ, ta – yêu – ngươi!
✿✿✿
Bàn đến chuyện Triển Chiêu bực tức vứt tất cả hương bao của Kim Kiền đi, khiến cho nàng đấm ngực dậm chân chết dở sống dở, hộ vệ nào đó không chịu nổi cảnh ấy, quyết định tiến hành giáo dục tư tưởng cho Kim Kiền, kết quả là:
Triển: Kim giáo úy, ngươi thân là tòng lục phẩm giáo úy Khai Phong phủ, phải suy nghĩ cho Đại Tống, cho Khai Phong phủ, chớ nên để tiền tài làm mê muội mất ý chí, bỏ quên chức trách!
Họ Kim nào đó co cụm ở góc tường: Vâng vâng! Triển đại nhân giáo huấn rất đúng, thuộc hạ nhất định sẽ ghi nhớ lời dạy bảo của đại nhân...
Triển (Vừa lòng gật đầu):...
Kim (Quay đầu thì thào): Hứ, Tiểu Miêu này rõ ràng là vứt đồ của ta mà không thèm bồi thường thì có, còn kiểu cách nhà quan.....
Triển (Giật mình, sau đó không biết nghĩ gì, loáng cái đã đỏ bừng mặt): Triển, Triển mỗ không, không phải.....(Lấy lại bình tĩnh, liếc mắt qua) Khụ, Kim giáo úy, vậy......ta trả lại cho ngươi....một người có được không?
-----> Triển đại nhân muốn lấy thân bồi thường à?? @@
✿✿✿
Vào một buổi tối nào đó, Kim Kiền nhìn Triển Chiêu bằng ánh mắt chập chờn, đôi môi mấp máy: "Triển đại nhân, chúng ta đi ngủ đi."
Giọng nói kia phải nói là vô cùng dịu dàng mềm mỏng, Triển Chiêu nghe thấy bất giác run lên, quay mặt đi không dám nhìn thẳng Kim Kiền, chỉ phơi ra cái mép tai hồng hồng lật tẩy nội tâm của Miêu đại nhân.
Triển Chiêu ho khẽ một tiếng rồi mới nói: "Kim Kiền! Ngươi....ngươi nói vậy là ý gì? Chẳng lẽ ngươi đối với ta có..." Nói đến đây mặt Triển Chiêu càng đỏ hơn.
Kim Kiền ngúc ngoắc đầu: "Triển đại nhân, ngài ngồi trong phòng ta cả buổi tối rồi không mệt sao, cơ mà ngài không thấy mệt thì ta cũng mệt rã xương rồi, ngài mau về phòng nghỉ ngơi đi, sáng mai còn phải tuần phố nữa..."
Triển Chiêu (Đen mặt): ....
✿✿✿
"Triển đại nhân." Kim Kiền vẻ mặt khốn cùng: "Bình thường ta đối đãi với ngài rất tốt, bây giờ ta gặp nạn rồi, ngài nhất định không được quay mặt làm lơ đâu!!!
Triển Chiêu đỏ mặt: "Có chuyện gì Kim giáo úy cứ nói, Triển mỗ nhất định sẽ giúp hết sức mình."
"Tốt quá!!!" Kim Kiền phởn chí ôm chầm lấy cánh tay Triển Chiêu: "Thuộc hạ, thuộc hạ muốn có một thứ của ngài, được không?"
Mép tai Triển Chiêu bốc khói, miệng lắp bắp: "Triển, Triển mỗ sẽ cho Kim Kiền tất cả mọi thứ..."
Kim Kiền hớn hở nhìn Triển Chiêu, miệng liếng thoắng: "Vậy ngài cho ta mấy sợi kiếm tuệ nhé, đống hương bao trừ tà vừa cháy hàng rồi, mà dân chúng toàn thành thì khóc lóc kể lể với ta suốt! Ơ ơ ơ, Triển đại nhân sao mặt ngài tự dưng đen vậy, á á á, Triển đại nhân, thuộc hạ có nói gì sai đâu, á á á, CỨU MẠNG!!!!
✿✿✿
Bạch Ngọc Đường: "Thối Miêu, còn muốn giữ Cự Khuyết hay không?" Trong tay cầm chặt kiếm của Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ Khai Phong phủ.
Triển Chiêu gật đầu.
Bạch Ngọc Đường mừng húm: "Vậy đánh ba trăm hiệp với Ngũ gia!!"
Triển Chiêu quay đầu bỏ đi: "Giờ thì không cần nữa."
Bạch Ngọc Đường xị mặt.
Một lát sau, Bạch Ngọc Đường dắt theo Kim Kiền đi tới: "Thối Miêu, ngươi có muốn lấy Tiểu Kim Tử hay không?"
Triển Chiêu kích động, lớn giọng đáp: "Tất nhiên!!"
Bạch Ngọc Đường cười xấu xa: "Vậy thì đấu ba trăm hiệp với Ngũ gia!!"
Triển Chiêu cúi mặt gật đầu, Bạch Ngọc Đường cười to....
---> Há há há, họ Kim nhà ta còn quý hơn Cự Khuyết đó nha :D
✿✿✿
Một ngày đẹp trời, Bạch Ngọc Đường lên cơn chạy tới phòng Triển Chiêu, hét lớn: "Thối Miêu, Tiểu Kim Tử là của Ngũ gia."
Triển Chiêu lườm Bạch Ngọc Đường, trả lời dứt khoát: "Kim Kiền là người của Triển mỗ, của Bạch huynh lúc nào chứ?"
Nghe vậy Bạch Ngọc Đường càng không phục: "Ai nắm được tay Tiểu Kim Tử trước thì Tiểu Kim Tử là của người đó!!"
Nói xong chạy bổ đi tìm Kim Kiền, Triển Chiêu vẫn ngồi trong phòng, ngắm nghía hương bao trừ tà trong tay, trên môi nở ra nụ cười khó đoán.
Bạch Ngọc Đường sục sạo cả phủ nha, rốt cuộc tìm thấy Kim Kiền đang ăn vụng trong nhà bếp: "Tiểu Kim Tử, đưa tay đây cho Ngũ gia."
Kim Kiền thả cái giò lợn xuống, chìa bàn tay nhớp mỡ tới trước mặt Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường thấy tay nàng dính đầy mỡ, nhăn mặt bỏ chạy...
Buổi chiều, Kim Kiền đang đào đất ngoài vườn thuốc, Bạch Ngọc Đường lại chạy xộc tới, hét to: "Tiểu Kim Tử, đưa tay cho Ngũ gia."
Kim Kiền rất biết nghe lời, lập tức buông xẻn ra, giơ bàn tay lấm bùn ra trước mặt Bạch Ngọc Đường. Thế là, Bạch Ngọc Đường lại nhăn mũi lủi mất...
Tối đó, Kim Kiền đang giã tỏi làm đạn dược, Bạch Ngọc Đường lại ngoan cố nhào vào phòng, nói: "Tiểu Kim Tử, đưa tay...."
Kim Kiền bỏ mớ tỏi vừa giã xong vào cối rồi vươn tay ra.
Bạch Ngọc Đường vốn nghiện sạch thấy cảnh này khóc không ra nước mắt, bấy giờ Triển Chiêu mỉm cười bước tới, nắm lấy tay Kim Kiền, giọng nhỏ nhẹ: "Thật lòng yêu một người, nghĩa là dù rơi vào hoàn cảnh nào đi nữa, cũng cam tâm tình nguyện nắm tay nàng đến hết cuộc đời."
Nói rồi quay sang nhìn Bạch Ngọc Đường cười đắc thắng.
✿✿✿
Vào một đêm không trăng, Kim Kiền và Triển Chiêu bị dồn tới đường cùng, đứng chênh vênh ở mép vực.
"Triển đại nhân, ôm thuộc hạ đi." Sắc mặt Kim Kiền chín đỏ, nhìn Triển Chiêu thâm tình.
Triển Chiêu nhìn ánh mắt đầy ẩn ý của Kim Kiền, da mặt như bị lửa thiêu cháy, hai má như che phủ ráng chiều, đẹp đến tê lòng.
Kim Kiền cố phớt lờ sắc đẹp trước mặt, đợi hồi lâu vẫn không thấy Triển Chiêu có ý định ôm mình, lại mở miệng xin xỏ: "Triển đại nhân, làm ơn ôm thuộc hạ đi!!"
Triển Chiêu nín thở, mặt đỏ như gấc chín, hai tay toan giơ lên thình lình bị Kim Kiền chộp lấy, bổ nhào tới ôm chặt cứng, tiếp đó là tiếng la ba làng còn nghe của Kim Kiền:
"Á á á, ôm mau đi, nếu không thuộc hạ ngã mất bây giờ!!!"
Một cơn gió lạnh thổi thốc qua khe núi làm Triển Chiêu hóa thạch....
✿✿✿
Kim Kiền: "Ừm, theo lịch sử thì lúc đầu trên trán Bao đại nhân không có Nguyệt Nha đâu."
Dân chúng: "Hở? Sao thế?"
Kim Kiền: "Thì bởi ban đêm Bao đại nhân muốn tiết kiệm dầu nên không đốt đèn đọc sách, đành phải nhờ Công Tôn tiên sinh thoa bột mì lên mặt rồi mượn ánh trăng đọc sách..."
Dân chúng: "Ơ, chuyện mặt của Công Tôn tiên sinh thì liên quan gì tới Nguyệt Nha trên trán Bao đại nhân chứ?"
Kim Kiền: "Ta hỏi ngươi nhé, lúc có trăng thì mượn trăng, vậy lúc không có trăng thì biết mượn cái gì đây?"
Dân chúng nghe thấy câu hỏi ấy chỉ lắc đầu không đáp, ý không biết câu trả lời.
Kim Kiền: "Hề hề, không biết à, này nhé, mỗi đêm không có trăng thì Bao đại nhân lại buồn rầu, Khai Phong phủ tiết kiệm lâu nay, phung phí dầu thì khổ tâm biết mấy, cho nên vào đêm không trăng Bao đại nhân cũng không thể đọc sách. Mãi đến một ngày, Nguyệt thần cảm động trước nỗi khổ của Bao đại nhân, cho nên mới ban cho ngài ấy Nguyệt nha trên trán, trời vừa sẩm tối thì Nguyệt nha này lại sáng lên, thành ra từ đó về sau Bao đại nhân có thể đọc sách mà không cần phải tốn đèn dầu."
Dân chúng (Trầm trồ): "Bao đại nhân thật là thần nhân hạ phàm."
Kim Kiền (Phất tay): "Thế cho nên, các vị hương thân phụ lão, trong tay ta lúc này là bộ Nguyệt Nha trừ tà của Bao đại nhân, chỉ 20 bộ mà thôi, số lượng có hạn, mua ngay kẻo hết đây ~~"
✿✿✿
Phỏng vấn chút nào ~
MC: "Khụ khụ, Tiểu Kim, ta hỏi ngươi chuyện này nhé?"
Kim Kiền: "Chuyện gì thế?"
MC: "Nếu quay về hiện đại mà được phép mang theo một thứ, thì ngươi sẽ mang theo thứ gì?"
Kim Kiền (Nói ngay không cần suy nghĩ): "Tất nhiên là vàng rồi, đáng giá thế mà...."
Triển Chiêu vừa bước vào cửa đã tối mặt, nhìn Kim Kiền chằm chằm, làm họ Kim nhà ta run lập cập: "Ta, ta đùa thôi, ta muốn mang Triển đại nhân quay về hiện đại."
Nét mặt Triển Chiêu giãn ra.
Tên MC bất lương lại mở miệng hỏi tới: "Vì sao chứ?"
Kim Kiền đáp: "Bởi vì Triển đại nhân có tài phóng lãnh khí, vừa hay có thể giải quyết hiện tượng nóng lên toàn cầu, khi đó nói không chừng ta sẽ trở thành anh hùng giải cứu thế giới, tiền vào tay bảo đảm nhiều hơn thác đổ, ha, ha...."
Kim Kiền đang mơ tưởng viễn vông đột nhiên co rúm lại, cảm thấy nhiệt độ trong phòng đang tuột dốc không phanh, tên MC bất lương thì vội ôm đầu chuồn mất, còn không quên tấm tắc cảm thán: "Chà chà, Triển đại nhân quả thật có khả năng giải cứu thế giới...."
✿✿✿
Một hôm, Kim Kiền nằm bò ra bàn ngủ say như chết.
Bạch Ngọc Đường: "Tiểu Kim Tử, bát đổ rồi!"
Kim Kiền: Không phản ứng.
Bạch Ngọc Đường: "Tiểu Kim Tử, trong bát có đồ ăn ngon!!!"
Kim Kiền: Không phản ứng.
Bạch Ngọc Đường: "....Tiểu Kim Tử, Ngũ gia ngã vào bát rồi..."
Kim Kiền: Giật giật, tiếp tục ngủ.
Triển Chiêu: "Kim giáo úy, bạc của ngươi rơi vào bát rồi."
Kim Kiền mơ mơ màng màng mở hí mắt, sau đó nhắm mắt lại, ngủ tiếp.
Bạch Ngọc Đường: "Ngũ gia ta còn không bằng mấy thỏi bạc vụn....."
Triển Chiêu: "...Kim Kiền, Triển mỗ ngã vào bát rồi...."
Kim Kiền (Đột nhiên bừng tình, nhảy vào trong bát): Triển đại nhân! Thuộc hạ tới cứu ngài!"
Bạch Ngọc Đường thoắt cái hóa thạch.
✿✿✿
Kim Kiền (Hai tay ôm quyền, giọng chắc nịch): Nếu Triển đại nhân thích nữ nhân nào, người đó ắt phải trí tuệ hơn người, tâm địa thiện lương, thông minh tuyệt đỉnh, khuynh quốc khuynh thành, nhân từ đức độ, là nữ tử thiên hạ vô song!!
Triển Chiêu: Kim giáo úy, chớ nên tâng bốc mình như thế.
Nói rồi, phát hiện vẻ mặt Kim Kiền hóa ngốc, sau đó nhìn mình với ánh mắt mừng rỡ đến phát điên, làm Triển Chiêu đỏ bừng mặt.
Kim Kiền: Có phải ý của Triển đại nhân là.....là.... tuy Triển đại nhân và thuộc hạ cấp bậc phân chia cao thấp, nhưng không phân đây đó, thế nên ca ngợi Triển đại nhân cũng chính là ca ngợi thuộc hạ, ầy, Triển đại nhân coi trọng thuộc hạ như thế, thuộc hạ lên núi đao xuống biến lửa cũng phải báo đáp ân tình của Triển đại nhân, thuộc hạ đối với đại nhân một lòng sùng kính như nước sông liên miên chảy hoài không....Ớ!!! Triển đại nhân bỏ, bỏ ra, rách (cổ) áo thuộc hạ aaaa!!!!
✿✿✿
Triển Chiêu: Kim giáo úy, đêm nay không cần luyện công.
Kim Kiền: Vui đến phát điên.
Triển Chiêu: Thân là giáo úy Khai Phong phủ, cũng phải tu tập văn chương, đêm nay Triển mỗ sẽ dạy ngươi đối câu, Triển mỗ ra câu trên, ngươi đáp câu dưới, thế nào?
Kim Kiền: Được được.
Triển Chiêu (Mang tai bỗng dưng đỏ bừng): Trên trời nguyện làm chim liền cánh.
Kim Kiền (Đáp ngay không do dự): Dưới đất nguyện làm cây rụng tiền!
Triển:...
✿✿✿
Ngày nọ, đầu bếp Khai Phong phủ xin nghỉ phép mấy ngày, Công Tôn tiên sinh lấy cần kiệm dưỡng đức nên lệnh cho trên dưới Khai Phong phủ thay phiên nhau nấu cơm. Thế là, Khai Phong phủ rơi vào ngày tận thế...
Đầu tiên là Bao đại nhân, hôm ấy, mâm cơm Bao đại nhân làm ra còn cực phẩm hơn da mặt ngài, ai nhìn thấy cũng không dám ăn....
Tiếp theo là Triển Chiêu, Ngự Miêu không hổ là Ngự Miêu, bày biện đẹp đẽ, trang trí tinh xảo, đẹp mắt khôn cùng, nhưng mà, mùi vị này làm cho người ta tự giác bỏ chạy....
Kế tiếp là Kim Kiền, phải nói một câu, Kim Kiền cùng Triển đại nhân quả là tuyệt phối, bề ngoài khó coi nhưng mùi vị không tồi, đáng tiếc ngoài Triển đại nhân ra không ai dám động đũa.
Sau đó Bạch Ngọc Đường cũng đến giúp vui, thế là một bàn đồ ăn ngon xuất hiện...Nhưng mà, buổi tối cùng ngày nhà xí Khai Phong phủ cung không đủ cầu....
Cuối cùng là Công Tôn tiên sinh đích thân trổ tài, đồ ăn khá ngon....thế nhưng, sau đó không một ai không....ốm liệt giường....
✿✿✿
Bởi vì Kim Kiền rất lười, còn Triển Chiêu lại rất gọn gàng sạch sẽ, vào một buổi sáng khi cả hai ăn điểm tâm, Triển Chiêu ra lệnh cho Kim Kiền phải lau dọn nhà cửa. Đợi đến khi Triển Chiêu vào triều, Kim Kiền chỉ tay thề rằng phải sửa sang lại từ góc nhà tới xó bếp để con mèo nào đó khỏi phải than phiền. Vì thế vác hết đống quần áo hơn nửa tháng chưa giặt, vỏ chăn, khăn trải giường, bỏ hết vào chậu mang xuống sông giặt sạch.
Sau khi thay vỏ chăn mới xong xuôi, Kim Kiền lòng tràn đầy vui mừng ngồi trên ghế thưởng thức thành quả lao động của mình. Có điều.....
Đêm hôm đó, Triển Chiêu làm xong công vụ trở về nhà, phát hiện Kim Kiền đang đứng cạnh giường lạnh run, cho nên lo lắng hỏi: "Sao nàng không lên giường nghỉ ngơi, hay là trên giường có dị vật gì?"
Kim Kiền cơ hồ phát khóc nói: "Hôm nay ta giặt sạch hết quần áo, vỏ chăn, khăn trải giường, nhưng đồ trên người ta lại quên.....không....không giặt.......Lại không có đồ khô để thay.......Bây giờ mà leo lên giường chắc chắn là làm dơ giường......Oa oa......"
Triển Chiêu bước tời gần Kim Kiền cong môi cười: "Không sao, bây giờ nàng cũng không cần phải mặc nó lên giường..."
---> Hãy suy diễn bằng một tâm hồn trong sáng .__.
✿✿✿
Một ngày, Kim Kiền hỏi Triển Chiêu: "Triển đại nhân, ngài cảm thấy mình hạnh phúc nhất là lúc nào?"
Triển Chiêu cười nhạt trả lời: "Tuần phố, tra án, luận võ cùng Bạch Ngọc Đường."
Kim Kiền xị mặt: "Ngài coi trọng nghề nghiệp cũng được đi, nhưng cớ gì lại nhớ tới Bạch Thử?!"
Triển Chiêu cười khẽ, kéo Kim Kiền vào lòng: "Vì mỗi khi tuần phố nàng sẽ kéo Triển mỗ đi chém giá, mỗi khi tra án nàng sẽ lo lắng cho an nguy của Triển mỗ, mỗi khi luận võ cùng Bạch Ngọc Đường, nàng sẽ xem đến hưng phấn, sau đó lại biên thành chín chín đoạn tử, chạy đến thuyết thư ở Ngõa Tứ, những lúc đó, Triển mỗ cảm thấy đời này không còn gì tiếc nuối."
✿✿✿
Chuyện kể sau khi Triển Kim thành thân.
Triển Chiêu nghiêm mặt sai khiến: "Kim Kiền, mấy ngày nay không quản nàng, võ công kém như vậy còn để cho nam nhân dìu về phủ, mau ngồi trung bình tấn hai canh giờ. Kim Kiền, chân Triển mỗ bị trật, mau mang nước ấm lại đây. Kim Kiền, vai Triển mỗ cũng đau, lại đây xoa chút đi. Kim Kiền, trời hôm nay lạnh như vậy, chẳng phải nàng tiết kiệm củi đốt sao, còn không mau lại đây cho Triển mỗ ôm sưởi ấm. Kim Kiền, tay Triển mỗ bị thương, không cầm đũa được. Kim Kiền, sao tư chất nàng lại kém như vậy, đến búi tóc cũng không xong, được rồi, từ giờ trở đi, Triển mỗ sẽ chải tóc giúp nàng. Kim Kiền, sao quần áo lại xộc xệch thế này, từ giờ trở đi, Triển mỗ sẽ tự tay thay y phục cho nàng.....$#$#$"
Một hôm, Kim Kiền bùng nổ.
Kim Kiền (Ngoác mồm chửi đổng): Thối Miêu ngươi, ta có thù oán gì với ngươi đâu hả, về nhà nhìn thấy ta là chỉ đông vẽ tây, trước đây ta muốn ăn thì ăn muốn ngủ thì ngủ, quần áo không chỉnh cũng chẳng sợ ai mắng, ngắm trai đẹp cũng chẳng sợ bị đông lạnh. Bây giờ thì hễ liếc mắt là bị phạt, còn phải làm lò sưởi kiêm tay chân dự phòng cho con mèo nhà ngươi, hỏi đâu là quyền tự do ngôn luận, quyền bình đẳng giới tính, quyền tự do dân chủ? Kim Kiền ta nhất quyết không thể chịu như vậy, nhất quyết không để con mèo ngươi hoành hoành, ta nhất định phải vùng lên, nhất định phải cho ngươi biết thế nào là nữ quyền, là Kim hộ vệ đội trời đạp...."
"Nương tử, nàng đang nói chuyện với ai thế?" Triển Chiêu đẩy cửa bước vào.
Kim Kiền lập tức bật chế độ nịnh nọt: Tướng công, chàng về rồi à. Ta đâu nói chuyện với ai, chỉ đang luyện tập mặc cả thôi...
Triển Chiêu mỉm cười: Nương tử, nếu vậy thì nên luyện tập ở chỗ đông người. Hay nàng theo ta ra chợ thực hành xem sao?
Kim Kiền xua tay: Không, không cần...
Triển Chiêu bước lại gần, nghiêm giọng: Thực không cần...
Kim Kiền gật gật đầu: À không, cần cần....
Mặt Triển Chiêu giãn ra, nắm lấy tay Kim Kiền bước ra cửa: Rất tốt, hôm nay là đêm Thất Tịch, trị an trong thành không tốt, hai ta cũng nên đi một vòng tuần tra, còn nữa, tay chân nàng lóng ngóng, tốt nhất không được bỏ tay Triển mỗ ra, bằng không lại chuốc thêm phiền toái.
Thế là Kim Kiền mang theo cái mặt bí xị, lục tục theo sau Triển Chiêu đi dạo chợ đêm, đau lòng chấp nhận kiếp sống bị đàn áp nữ quyền. =___=
✿✿✿
Lẽ ra vào đêm khuya thanh vắng, tĩnh lặng không người, bên trong Đông Kinh Biện Lương phải là cảnh tượng yên bình. Nhưng trong Khai Phong phủ lại là cảnh đầu chen đầu, vai chạm vai, ở giữa đám đông còn vang lên tiếng cãi nhau chí chóe:
"Thối Miêu, ngươi suốt ngày ăn hiếp Tiểu Kim Tử, mau tiếp chiêu của Ngũ gia!" Một cái áo trắng xẹt qua.
"Triển mỗ quản thúc nương tử thế nào không nhọc Bạch huynh lo lắng!" Áo đỏ nâng tay chắn đòn.
"Thối Miêu, có bản lĩnh thì đại chiến ba trăm hiệp với Bạch gia gia!" Áo trắng nổi điên.
"Bạch huynh võ công trác tuyệt, Triển mỗ nhận thua!" Áo đỏ cười nhạt ôm quyền.
"Thối Miêu, ngươi dám giở cái thái độ đó!!!" Giơ chân.
"Triển mỗ còn chuyện khác phải làm, Bạch huynh tự tiện." Chậm rãi kéo Kim Kiền tránh xa khỏi con chuột đang phát tiết.
"!!!"
Ầm ầm rầm rầm!!
"Triển, Triển đại nhân..." Kim Kiền vẻ mặt thống thiết: "Ngũ gia hất tung nóc nhà rồi..."
Hộ vệ nào đó cười nhạt, xoa xoa đầu Kim Kiền: "Không sao, Bạch huynh chi tiêu phóng khoáng, chỉ mỗi cái nóc nhà chẳng hề gì."
"Ặc." Kim Kiền mặt mũi sung huyết, máu tràn lên não, thốt nhiên chảy máu mũi.
"Kim Kiền, nàng có sao không?" Miêu đại nhân áp sát lại, ân cần lau vết máu cho Kim Kiền.
HỰ!
Máu mũi Kim Kiền càng chảy ra xối xả như nước sông liên miên chảy hoài không dứt! Đột nhiên hai chân bị tách khỏi mặt đất, còn chưa kịp hiểu gì đã bị Triển Chiêu ôm lấy bay về phòng ngủ.
Còn Bạch Ngọc Đường vừa hất xong nóc nhà, đứng nhìn từ xa, hét tướng:
"Thối Miêu, Tiểu Kim Tử, Ngũ gia nhớ kỹ!!!!"
Lúc này Công Tôn tiên sinh bước ra khỏi đám đông, chìa ra một xấp giấy, thận thiện nói: "Bạch đại hiệp, đây là hóa đơn thiệt hại, xin Bạch đại hiệp xem kỹ..."
Bạch xạm mặt...
✿✿✿
Vào một buổi tối, Triển Chiêu nói với Kim Kiền:
"Kim Kiền, bây giờ ta đố nàng một câu, nếu nàng trả lời được, thì ngày mai không cần luyện công."
Kim Kiền gác cằm lên bàn, mắt hấp háy: "Là câu gì á?"
Triển Chiêu bị Kim Kiền nhìn chòng chọc, chợt quay mặt đi ho khan hai tiếng mới nói: "Chuyện kể có hai con thỏ, một con thỏ tên là ta thích chàng, con còn lại tên là ta rất thích chàng, một ngày con ta thích chàng ra khỏi nhà đi kiếm thức ăn, để lại một con thỏ ở nhà, vậy nàng có biết con thỏ ở lại tên gì không?"
Kim Kiền xoa xoa mũi, đáp ngay tắp lự: "Tất nhiên là ta rất thích chàng rồi..."
Triển Chiêu thốt nhiên đỏ lựng từ đầu tới chân.
End ~