Tổng Hợp Fanfic Triển Chiêu - Kim Kiền

Chúng nhân Khai Phong phủ nhảy thuyền

Edit: Yunchan

Yun sẽ post nốt chap cuối trong series này để xếp máy bắt đầu hành trình "Dùi mài kinh sử", đây cũng là chap Yun thích nhất, cả động Khai Phong phủ lên sàn luôn nhé ^^

* * *

Bối cảnh:

Ngày ấy tháng ấy năm ấy, chúng nhân Khai Phong phủ đón thuyền mang số hiệu (Âu Dương Mặc Tâm) rời bến, kết quả nửa đường......Thuyền xảy ra trục trặc, tất cả nháo nhác rơi vào đường cùng, thuyền trưởng đành phải chỉ huy mọi người nhảy thuyền thoát thân....

Thuyền trưởng: Tất cả nhảy! (Nhưng chẳng một ai nghe lệnh....)

Kim Kiền: Cái gì? Còn tiền vé tàu của chúng ta tính sao! Hơn nữa nhảy thuyển sẽ bị cảm, bị cảm phải uống thuốc, uống thuốc sẽ tốn tiền, Khai Phong phủ đã nghèo lắm rồi! Vả lại nếu Triển đại nhân ngã bệnh, ngươi có gánh nổi trách nhiệm không?

Thuyền trưởng:....Không phải bảo ngươi nhảy thuyền thôi sao, cớ gì lại nói nhiều như vậy chứ...(Cắn răng) Được rồi, thật ra lúc nãy thuyền bị thủng một lỗ to, số bạc ngươi giấu dưới hầm đều trôi xuống biển cả rồi!

Kim Kiền: Bạc của ta á á á á á á (Nhảy thuyền)

Triển Chiêu: Kim Kiền!!! (Nhảy thuyền)

Bạch Ngọc Đường: Tiểu Kim Tử!!! (Nhảy thuyền)

Dân chúng Biện Lương: Triển đại nhân!!! (Nhảy thuyền)

Thuyền trưởng: Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh, Kim Kiền nhảy thuyền!

Gậy trúc: Vậy à, không sao cả, hắn biết bơi.

Thuyền trưởng: Triển đại nhân cũng nhảy theo rồi!

Gậy trúc: Không hề gì, có Kim Kiền ở đó.

Thuyền trưởng: Bạch Ngũ gia cũng nhảy luôn rồi!

Gậy trúc: Không đáng ngại, Bạch thiếu hiệp chính là Ngũ đảo chủ của Hãm Không đảo, biển nhỏ thế này có là gì?

Thuyền trưởng: Dân chúng Biện Lương đều nhảy theo Triển đại nhân hết rồi!

Gậy trúc: Chớ lo lắng, có Kim Kiền ở đó, nàng sẽ bảo hộ dân chúng bình an!

Thuyền trưởng (Muốn nổi điên): Kim Kiền mang theo thảo dược của ngươi nhảy xuống biển rồi!

Gậy trúc (Quát to): Kim Kiền, chỗ đó đều là thảo dược tốt nhất! Bổng lộc tháng này ngươi đừng mơ lấy được một văn! (Nhảy thuyền).

Bao đại nhân: Công Tôn tiên sinh! (Nhảy thuyền)

Tứ đại môn trụ: Bao đại nhân! Công Tôn tiên sinh! (Nhảy thuyền)

Thuyền trưởng:.....Hèn chi Kim Kiền có tài biện luận xuất chúng như vậy.....

Thuyền trưởng: Ba Liêu, Kim Kiền nhảy xuống biển!

Ba Liêu: Không việc gì, Kim Kiền biết bơi.

Thuyền trưởng: (Sao ngày thường không thấy ngươi tín nhiệm Kim Kiền như vậy hả?)

Thuyền trưởng: Kim Kiền ném máy vượt thời gian của ngươi xuống biển rồi!

Ba Liêu: Kim Kiền, máy vượt thời gian không có công năng chống thấm á á á á (Nhảy thuyền).

Thuyền trưởng: Bốn vị đảo chủ, Lô phu nhân, Bạch Ngũ gia vừa nhảy thuyền!

Tương Bình: Không sao, để Phiên Giang thử ta cứu hắn (Nhảy thuyền)

Thuyền trưởng: Lô phu nhân, Bạch Ngọc Đường trước khi nhảy thuyền nói là muốn tìm Kim Kiền báo mối thù "Xông chết chuột".


Lô phu nhân: Ngũ đệ, nếu đệ muốn làm khó Kim giáo úy thì đừng trách ta! (Nhảy thuyền).

Lô phương: Phu nhân! (Nhảy thuyền)

Hàn Chương & Từ Khánh: Đại ca! Đại tẩu! (Nhảy thuyền)

Thuyền trưởng: May mà Tương Bình nhảy trước, không thì chẳng biết thuyết phục bằng cách nào....

Thuyền trưởng: Tiểu Vương gia, Kim Kiền nhảy thuyền!

Phạm tiểu vương gia: Tiểu Kim, trước khi đệ nhảy thuyền sao không báo cho Dung Hoa một tiếng. Trong nước rất lạnh!! Dù đệ có bơi giỏi thế nào cũng không thể nhảy ẩu như thế! Đệ có lạnh không? Đệ không thoải mái chỗ nào? Trước khi xuống nước có khởi động làm nóng người không? Đúng rồi, canh gà ta nấu cho đệ đệ còn nhớ không, sau khi lên bờ ta sẽ hầm một nồi to cho đệ bổ thân! Canh gà này là gia truyền nhà ta gồm các loại thảo dược......Bla la la la (Nhảy thuyền)

Thuyền trưởng: (Dư âm vật vờ bên tai, con ngươi thành hình xoáy nước)

Thái hậu: Con của ta! (Nhảy thuyền)

Nhân Tông: Mẫu Hậu! (Nhảy thuyền)

Bát hiền vương: Hoàng Thượng! Thái Hậu! (Nhảy thuyền)

Địch nương nương: Hoàng Thượng, Vương gia! (Nhảy thuyền)

Đám đông cung nữ thái giám đại thần: Hoàng Thượng! Thái Hậu! Vương gia! Vương phi! (Nhảy thuyền)

Thuyền trưởng: Lão Bàng....à nhầm, Bàng thái sư. Hoàng Thượng rơi xuống biển rồi!

Lão cua già: Chỉ là chuyện cỏn con, đã có bọn thị vệ theo cùng!

Thuyền trưởng: (Nhân vật phản diện đúng là nhân vật phản diện) Con cua nhỏ.....À không, tài liệu có thể đánh đổ Bao Chửng mà An Lạc Hầu thu thập được đều giấu cả trong biển!

Lão cua già: Bao Hắc Tử, ngươi xong đời rồi! (Nhảy xuống biển)

Thuyền trưởng: Nhất Chi Mai, Dưới biển có cất hũ Trúc Diệp Thanh tám mươi năm!

Nhất Chi Mai: Trúc Diệp Thanh!!! (Nhảy xuống biển)

Tiểu Dật: Ê! Chờ một chút! Bộ pháp Mai môn ngươi còn chưa dạy xong mà! (Nhảy xuống biển)

Nhan Tra Tán: Tiểu Dật! (Nhảy xuống biển)

Tiểu Nha: Tiểu Dật! (Nhảy xuống biển)

Thuyền trưởng: May mà tìm được người dễ lừa như Nhất Chi Mai, nếu không ra tay với hắn trước, sợ là Nhan Tra Tán khó đối phó.

Thuyền trưởng: Thái Tử điện hạ, Kim Kiền nhảy thuyền!

Ngọc Đức: Haizz ~~ Là của ta thì thế nào cũng là của ta, không phải của ta mãi mãi cũng không phải là của ta.....Chỉ đành buông tay....

Thuyền trưởng (Đỡ trán): Kim Kiền nói nếu lần này có thể may mắn sống sót hắn sẽ gả cho ngươi làm phi!

Ngọc Đức: Thật không? Kim Kiền ~~ Đừng quên chúng ta đã có da thịt thân cận!! (Nhảy thuyền).

Ngọc Thanh: Ngọc Đức! (Nhảy thuyền).

Hoàng thất Triều Tiên: Thái Tử! Công chúa! (Nhảy thuyền).

Thuyền trưởng: ( Bị gió biển thổi qua làm đông lạnh).

Thuyền trưởng: Đinh công tử, ta đã tìm được người có thể đưa Nguyệt Hoa tiểu thư đi khắp đại giang nam bắc, xem hết phong cảnh núi sông, nếm tất cả mỹ vị thiên hạ, tuổi trẻ tương lai sáng lạng đầy hứa hẹn, ngọc thụ lâm phong gia tài ngàn vạn, ôn như hữu lễ văn võ hơn người.....Bảo đảm là nam nhân tốt nhất thiên hạ!

Đinh đại & Đinh nhị: Ai?? Là ai?

Thuyền trưởng: Hắn vừa mới nhảy khỏi thuyền rồi!

Đinh đại & Đinh nhị: Muội phu, hãy chờ ta!!! (Nhảy thuyền)


Đinh Nguyệt Hoa: Đại ca, Nhị ca, ta không muốn lấy chồng! (Nhảy thuyền)

Thuyền trưởng: Mặc đại, khuê nữ nhà ngươi nhảy thuyền rồi kìa!

Mặc đại: Xì, không biết luật bất tử của nữ chính xuyên không à?

Thuyền trưởng (Vò đầu): Tiểu Miêu cũng nhảy thuyền!

Mặc đại: Nữ chính bất tử + Nữ chính biết bơi = Nam chính nhất định không chết đuối!

Thuyền trưởng: Bạch Thử cũng nhảy!

Mặc đại: Nam chính ta còn không lo, huống hồ nam phụ!

Thuyền trưởng (Đen mặt): Mặc đại! Ngươi là người thông minh, ta cũng không nhiều lời! Chọn đi! Hoặc là nhảy thuyền, hoặc là lấp hố!

Mặc đại (Gãi đầu tính toán): Nhảy thuyền.....Nước biển lạnh cóng ta. Lấp hố.....xét về tốc độ của ta....

Thuyền trưởng (Không thể nhịn được nữa, móc châm cứu ra đâm cho Mặc đại bất tỉnh, xong quăng xuống biển).

Thuyền trưởng (Phát loa): Loa loa ~~  Nghe đây ~~ Kim Kiền nhảy thuyền!!!!!! Nếu Kim Kiền chết đuối sẽ không còn truyện để xem!!!!!! Triển Chiêu với Bạch Thử cũng nhảy theo!!! Ai vớt được là của người đó!!!! Mặc Tâm cũng nhảy thuyền!!!!!! Nếu Mặc Tâm chết đuối truyện này sẽ biến thành kết cục Hồng Lâu Mộng!!!!! Loa loa loa~~~

Các huynh đệ tỷ muội trong hố Khai Phong: Kim Kiền ~ Tiểu Miêu ~ Ngũ gia ~ Mặc đại ~ Các người không thể chết!!!!! (Tập thể nhảy thuyền)

Thuyền trưởng: Tiểu Triển ~~ Mẹ của ngươi nhảy thuyền rồi!

Tiểu Triển: Mẹ biết bơi!

Thuyền trưởng (Lệ tuôn): Ngươi tin tưởng mẹ mình thế à....

Tiểu Triển: Ta tin tưởng mắt nhìn của cha ta!

Thuyền trưởng: Cha ngươi tự tử!

Tiểu Triển: Mẹ sẽ cứu cha!

Thuyền trưởng: Muội muội của ngươi cũng nhảy xuống biển mất rồi!

Tiểu Triển (Hốt hoảng): Muội ơi!!! (Nhảy thuyền)

Thuyền trưởng: Thì ra muội muội là điểm yếu của ngươi, hề hề!

Thuyền trưởng: Y tiên, Độc thánh, hai vị tiền bối, có thể thu hồi ngân châm với bò cạp đợi ta nói xong được không?

Y & Độc: Đứa trẻ này thật là lễ phép! Ngươi muốn nói gì?

Thuyền trưởng: Đồ nhi ngoan Kim Kiền của nhị vị đã nhảy xuống biển!

Y & Độc: Đồ nhi của chúng ta nhất định sẽ chuyển nguy thành an. Đồ đệ do ta đích thân dạy dỗ. Là ta dạy dỗ, không can hệ gì tới Độc lão (Dược lão) ngươi!

Thuyền trưởng (Đau đầu): Hai vị đừng nóng.....

Y & Độc: *&^%$#@@

Thuyền trưởng (Hét to): Trong hai người khinh công ai cao hơn, Kim Kiền chính là thành quả dạy dỗ của người đó!

Y & Độc: Độc lão (Dược lão) ta phải cho ngươi tâm phục khẩu phục! (Bay vút xuống biển)

Một lát sau, Thuyền trưởng bắt loa nói to: Mọi người còn sống không?

Mọi người: *&^%$#@#%&**^%$# (Bát nháo)

Thuyền trưởng:.... (Bị bơ)


Máy quay chuyển hướng xuống dưới biển:

Bạch Ngọc Đường: Tiểu Kim Tử, ngươi có sao không? (Đưa tay kéo Kim Kiền)

Kim Kiền: Bạch Ngũ gia, ta.......(Bị cắt ngang)

Phạm tiểu vương gia: Tên ẻo lả kia, còn không mau bỏ tay khỏi người Tiểu Kim!

Bạch Ngọc Đường: Ngươi nói ai ẻo lả!

Phạm tiểu vương gia: Ta nói con chuột chết ngươi!

Bạch Ngọc Đường: Tiểu tử thối!!!

Phạm tiểu vương gia: Ngươi dám động tay động chân với Tiểu Kim!

Bạch Ngọc Đường: Ngũ gia ta muốn làm gì thì làm ngươi có quyền gì xen vào!

Phía dưới tỉnh lược mười vạn chữ cãi cọ.....

Kim Kiền: Ta còn phải đi tìm Tiểu Miêu.

Kim Kiền: Triển đại nhân ngài còn sống không?

Triển Chiêu (Quẫy đạp): Triển mỗ không sao.

Kim Kiền: Triển đại nhân ngài cẩn thận! (Duỗi tay đỡ lấy Triển Chiêu)

Triển Chiêu (Bên tai phát sốt) Kim, Kim Kiền, ngươi.....ngươi mau buông tay! Như vậy còn thể thống gì!

Kim Kiền: Triển đại nhân, lòng kính ngưỡng của ta với ngài như nước sông thao thao.....(Nắm chặt cánh tay con mèo nào đó)

Triển Chiêu (Con ngươi dời về phía cổ áo Kim Kiền, trong lòng như có trăm ngàn cái móng vuốt cào bới tim gan) Triển mỗ......Triển mỗ......Ngươi.....(Phát âm không xong)

Kim Kiền: Triển đại nhân! Cẩn thận! (Cực lực đỡ lấy Triển Chiêu)

Triển Chiêu (Cực lực kiềm chế rung động trong lòng): Kim Kiền! Ngươi buông Triển mỗ ra!

Kim Kiền: Triển đại nhân ngài đừng làm loạn!

Triển Chiêu: Kim Kiền ngươi mau buông Triển mỗ ra!

Phía dưới tỉnh lược mười vạn chữ miêu tả mối quan hệ *Dây dưa mờ ám* của hai người....

Lúc đó trên phao cứu sinh...

Thuyền trưởng: Khụ khụ! Xét thấy thuyền mang số hiệu Âu Dương Mặc Tâm đã hoàn toàn chìm nghỉm, mà trên phao cứu sinh của ta chỉ thừa lại một chỗ duy nhất, cho nên, còn thỉnh mọi người tự đàm phán với nhau, đề cử một người lên phao cứu sinh!

Kim Kiền: Ta! Cho ta lên thuyền! (Bị lãnh khí ngay sát bên tập kích).....Để Triển đại nhân lên thuyền.......(Lãnh khí yếu ớt bất chợt tăng mạnh)......Triển đại nhân! Thuộc hạ nhất thời hồ đồ, để cho Hoàng Thượng lên thuyền! Hoàng Thượng lên thuyền! (Lãnh khí tiêu tán)

Quần thần: Thỉnh Hoàng Thượng lên thuyền!

Đinh đại & Đinh nhị: Phải để muội muội của ta lên thuyền!

Bạch Ngọc Đường:Là Ngũ gia lên thuyền mới đúng!

Nhất Chi Mai: Để ta lên thuyền, nếu không ta sẽ trộm sạch cả nhà ngươi!

&^%$#@@$$% (Tiếp tục bát nháo)

Lúc này trong không trung truyền đến tiếng gầm giận dữ:

Mặc Tâm: Nếu không cho lão nương lên thuyền, lão nương nhất định sẽ biến toàn bộ hố Khai Phong thành hố Hồng Lâu Mộng!!!!!

Thuyền trưởng (Liến thoắng): Mặc đại ngài đại nhân đại lượng, xin nhẹ tay, nhẹ tay! Mau mau mau, mau lên thuyền! Lòng kính ngưỡng của ta với ngài như nước sông liên miên chảy hoài không dứt, như núi nam sơn cao trùng điệp chỉ biết ngửa cổ ngóng trông, như tầng tầng lớp lớp biển mây lãng đãng, giống như vũ trụ mênh mông vô hạ vô biên......Mời ngài lên thuyền....

————————————-




Bonus nho nhỏ (Vì liên quan tới nhảy sông, nhuyền thuyền, nhảy biển, nên Yun cho vào chung một chỗ luôn >_<)

Kim Kiền và chúng nhân Khai Phong phủ chìm xuống nước.

Ngày ấy tháng ấy năm ấy, Kim Kiền và chúng nhân Khai Phong phủ cùng trôi nổi trên một miếng gỗ giữa hồ....


(Lão Bao và Kim Kiền)

"Bao đại nhân, ngài nhất định phải kiên trì!" Móng vuốt của giáo úy nào đó níu chặt vào miếng gỗ di động, thần sắc khẩn trương hét lên: "Nếu ngài có cơ hội trở về nhất định phải nói với Trịnh Tiểu Liễu, mười bốn lượng ba phân bạc trắng ta giấu bên dưới cái chăn mỏng thứ ba trong tủ quần áo phía Bắc hướng ba giờ ....Còn phải nói với Công Tôn tiên sinh túi gấm ta chôn dưới giường cách miếng gạch thứ ba từ trên đếm xuống một thước.... Còn phải nói với Triển đại nhân, lòng kính ngưỡng của ta đối với ngài ấy như nước sông liên miên chảy hoải không dứt, thỉnh cầu ngài ấy đốt số bổng lộc đang giữ hộ xuống cho ta....Nếu coi trọng cô nương nhà ai, nhớ đốt giấy tiền vàng bạc xuống, ta sẽ báo mộng giúp ngài ấy có chết không thôi, còn tiền lì xì bà mối của ta....còn có....."

"Ục ục ục ục....."

"Bao đại nhân? Bao đại nhân! Sao ngài lại chìm xuống? Ta không phải cố ý!!! Ta không muốn giết ngài đâu!!!"  Họ Kim nào đó vẫn chưa chịu buông miếng gỗ ra.....

"Ục ục ục ục....."

"Á á á á á!!! Ta giết Bao đại nhân mất rồi!! Không phải ta cố ý mà!!!!........Á!! Bao đại nhân tự nổi được....."

*

(Triển Chiêu và Kim Kiền)

"Triển, Triển, Triển, Triển đại nhân.......Ngài làm cái gì vậy?

"Kim giáo úy thân thể gầy yếu, Triển mỗ sẽ buông tay." Nói rồi thả tay ra khỏi miếng gỗ.

"Triển đại nhân! Vạn vạn lần không thể!!!" Họ Kim nào đó lập tức la hét thất thanh: "Ngài đừng vì thuộc hạ mà buông bỏ tuổi xuân tươi đẹp! Nếu ngài có mệnh hệ gì, cho dù thuộc hạ có sống sót trở về, cũng sẽ bị cả thành Biện Kinh đạp cho tới chết, tát cho tới chết, nhổ nước bọt cho chết đuối.... Còn Hoàng Thượng chắc chắc sẽ mượn luôn cái đội mũ của ta, Bao đại nhân cũng sẽ xin luôn cái mạng nhỏ của ta, đó là chưa nói đến Công Tôn tiên sinh...."

"Kim giáo úy...."

"Triển đại nhân, lòng kính ngưỡng của ta với ngài như nước sông liên miên chảy hoài không dứt....Cho nên, nếu Triển đại nhân ngài có thành thân nhất định phải đốt cho ta chút tiền giấy...."

"Kim giáo úy...."

"Triển đại nhân, ngài không cần nói gì thêm nữa! Bây giờ tại hạ sẽ chết, chỉ hy vọng sau khi thuộc hạ chết rồi, ngài hãy giúp thuộc hạ gửi tiết kiệm mười bốn lượng ba phân bạc trắng, lấy số tiền lời hóa vàng mã cho ta...."

"..."

"Triển đại nhân!!!!!!!!! Thuộc hạ!....." Ngay lúc họ Kim nào đó đang muốn nhảy xuống nước theo, hồng y hộ vệ trong nước bất đắc dĩ cười cười. Trong thoáng chốc xuân về hoa nở, xuân phong như ý, cảnh xuân xinh đẹp vô ngần.....

Hồng y hộ vệ nhìn về phía Kim Kiền bằng ánh mắt dịu dàng, chậm rãi lên tiếng: "Triển mỗ biết bơi....."

*

(Phạm tiểu vương gia và Kim Kiền)

"Tiểu Kim, đệ nhất định phải sống sót....."

"Tiểu Vương gia, ngài là thân tôn quý, còn ta cùng lắm chỉ là một tên tòng lục phẩm giáo úy sao dám để ngài lâm vào hiểm cảnh?!"

"Tiểu Kim, mạng của Dung Hoa vốn là của đệ, bây giờ trả lại cho đệ thì có ngại gì? Đệ hãy nghe ta nói, đệ nhất định phải để tâm tới thân thể của mình thật tốt (Ta không để tâm tới thân thể mình khi nào? Chỉ khổ một nỗi bị cấp trên đày đọa!!), đừng uống mấy thứ thuốc tạp nham gì đó (Tạp nham? Thuốc do ta chế ra mà lại là tạp nham!!!), đừng mãi ăn uống quá độ (Ta ăn uống quá độ lúc nào hả? Chẳng qua, ăn hơn bình thường.......khụ khụ, một chút, chỉ một chút thôi!!), đừng qua lại với mấy hạng người chẳng ra gì (What?!!!), không được lại gần cái tên nam không ra nam nữ không ra nữ kia (Phụt, Ngũ gia?! Tiểu Vương gia lời này không thể nói lung tung đâu!!!), không được.......Còn nữa, đệ rất gầy, lúc hồi cung nhớ phải đến thái y viện lấy phần canh gà nhân sâm cường thân bổ thể mà Dung Hoa đã dặn thái y làm cho đệ.....Bla bla bla bla....."

"Tiểu....Vương.....Gia......" Kim Kiền choáng váng mặt mày, kêu lên một tiếng thảm thương, trơ mắt nhìn nam tử tuấn mỹ chìm dần xuống nước, sau đó một chuỗi bọt khí nổi lên ùng ục ......

*

(Nhan Tra Tán và Kim Kiền)

"Kim giáo úy." Tuy Nhan thư sinh giờ phút này có chút chật vật, nhưng nụ cười bên môi vẫn hiền hòa như cũ, tao nhã vạn phần. Nếu không phải xung quanh đang phát ra thứ hàn khí vô danh thì Kim Kiền còn tưởng rằng đây là mùa xuân đẹp trời cảnh vật tốt tươi....

"Nhan thư sinh, có chuyện gì?" Kim Kiền bị người nào đó làm ảnh hưởng, ngốc ngốc hỏi.

"Nhan mỗ đi trước một bước...."

"Cái gì?!" Kim Kiền nghe rõ lời của Nhan thư sinh đột nhiên phát điên: "Một đám các người đều làm rộn cái gì chứ?! Hừ!! Rõ ràng trong tình cảnh này phải là ta nhảy xuống hồ, biểu dương tinh thần hiến thân vì nghĩa hào hùng vĩ đại của ta! Các ngươi lại hết người này tới người kia tranh phần nhảy trước của ta, đây là ý gì?! Ta nói cho ngươi biết, Nhan tiểu ca ngươi sau khi trở về nhất định phải xử lý tốt đống tài sản mười bốn lượng ba phân bạc trắng của ta! Ta nhảy!"

Nhan thư sinh không trả lời, chỉ giữ nguyên nụ cười trên môi.

"Ta nhảy đây!!"

Tiếp tục mỉm cười....

"Ta nhảy thật đấy!!!!"

Nhan Tra Tán nhìn thoáng qua Bao đại nhân đang nổi lềnh bềnh trên mặt hồ, rồi nhìn về phía hồng y hộ vệ đang phát ra lãnh khí trên bờ, cuối cùng liếc mắt nhìn qua chuỗi bọt khí đang sủi tăm bên cạnh, sau đó vô cùng tao nhã mở miệng: "Tại hạ có một chuyện muốn cho Kim giáo úy biết."

Kim Kiền ngập ngừng: "Chuyện, chuyện gì?."

Nhan thư sinh nhẹ nhàng lên tiếng: "Hồ nước này chỉ cao bằng nửa thân người....."

————- Hết ——————

Ènd end end~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận