Một ngày nọ, có một cặp vợ chồng mới cưới leo núi. Mặt trời đã bắt đầu xuống núi rồi, mà họ lại đang bị lạc. Cô vợ bắt đầu tỏ ra lo lắng, nhưng chồng cô lại đang cố trấn an cô rằng: họ sẽ quay lại chiếc xe của mình sớm thôi. Tuy nhiên, sau nhiều giờ đi bộ, họ vẫn không thể tìm ra nơi mình ở.
Trời đã càng tối hơn và hai vợ chồng đang càng ngày tuyệt vọng. Họ không có bản đồ hay một chiếc la bàn nọ, họ không thể xác định phương hướng khi cái cây nào trong rừng cũng như nhau. Chỉ đến khi họ đang sắp sửa từ bỏ mọi hy vọng, họ thấy một chiếc cabin trong rừng.
Cái cabin trông như thể nó đã từng rất tốt (tức là h nó cũng khá tệ). Cabin trong rất xác xơ và có vẻ nó đã không được sử dụng trong một thời gian dài. Một số cửa sổ đã bị vỡ và hỏng, có rất nhiều miếng gạch rơi từ trên trần nhà. Người chồng gõ cửa chính, nhưng không hề có câu trả lời. Khi anh đẩy nó, cánh cửa từ từ mở ra.
Bên trong cabin, họ mới nhận ra cái cabin đang ở trong tình trạng tồi tệ đến mức nào. Có rất ít đồ đạc ở trong nhà, và sàn nhà được phủ đầy tro bụi. Khi cặp đôi nhìn xung quanh nhà, họ nhận thấy một bầu không khí lạ lùng và một mùi mốc meo kì dị.
Những bức tường được bao phủ, từ sàn nhà, cho đến trần nhà bởi các chữ grafiti màu đỏ "Chết", "Chết", chúng lặp đi lặp lại khắp ngôi nhà.
Đôi vợ chồng nản lòng khi thấy dòng chữ đó. Người chồng sau đó với tay lên trần nhà, và anh nhận ra màu sơn vẫn chưa khô
Cả hai vợ chồng đều rất sợ hãi, nhưng họ chả còn nơi nào để đi. Họ biết rằng: nơi này rất nguy hiểm vào buổi tối và có rất nhiều thú dữ rình mò đằng sau những khúc gỗ. Dù những chữ bí ẩn kia viết có đáng sợ thế nào.
Lên tầng cao hơn, họ tìm thấy một chiếc nệm bướm đêm mà được bao phủ bởi màu nhuộm. Đôi vợ chồng đắp lên người mình một chiếc chăn cũ kĩ để giữ ấm và cố gắng khiến mọi thứ trở nên thoải mái nhất trong cái hoàn cảnh này. Họ nằm với nhau và chìm sâu vào giấc ngủ.
Đôi lúc sau nửa đêm, cặp đôi bị đánh thức bởi những tiếng sột soạt lạ lùng. Có vẻ như có ai đó đang di chuyển chiếc lều.
"Anh có nghe thấy gì không?" vợ anh hỏi,"em nghĩ có ai đó đang ở ngoài kia.
Chồng cô nghe ngóng một lúc, nhưng anh chả nghe thấy gì. Anh đi ra khỏi giường và đi đến cửa sổ. Trời quá tối để anh thấy bất cứ thứ gì bên ngoài. Anh mở cửa và thò đầu ra.
"Ai đó?" Anh gọi với đôi chút sợ sệt.
Chả có câu trả lời nào.
Anh đang định quay lại giường nhưng vợ anh nói,"Có thể họ không nói được....".
Người chồng quay lại và nói," Có ai ở đó không? Vỗ tay một tiếng là có, hai tiếng là không......".
Bất ngờ anh nghe thấy 1 tiếng Clap! ( tiếng vỗ tay).
Anh quay lại nhìn vợ và nói một cách ngạc nhiên,"Em nói đúng. Có ai đó ở bên ngoài".
Anh dựa vào cửa sổ và anh cố nhìn sâu vào màn đêm, nhưng anh chẳng thể thấy gì.
"Anh có phải chủ lều không?"
"Clap, Clap".
"Anh có phải đàn ông?"
"Clap,Clap".
"Đàn bà à?"
"Clap,Clap".
"Bạn có phải con người không?"
"Clap,Clap".
Một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc xương sống anh. Anh cố hết sức và nói,"Bạn đến đây một mình à?"
"Clap,Clap".
"Các bạn có bao nhiều người? Mỗi người hãy vỗ tay một lần..........".
CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP