Sáng nay tôi bước ra khỏi buồng tắm và nhìn nhà vệ sinh của mình: tường sơn máu trắng, sàn lát đá trắng, bồn rửa tay và kệ đỡ với kem đánh răng ở trên. Ba trên bốn bóng đèn ở trên cái gương vẫn sáng tốt - 100 watt; bóng đèn sạch, sáng vừa đủ trong căn phòng nhỏ. Bình thường tôi hay dậy muộn, nên tôi thường hay bỏ qua phần cạo râu. Dù sao thì cô ấy cũng thích tôi không cạo râu. Tôi đang tính nuôi tóc mai kiểu sườn cừu, cô ấy sẽ đá tôi ra khỏi nhà vì điều đó.
Tôi liếc qua cái gương và nhận thấy mình đang cười, một cái cười nhe răng. Tôi thậm chí còn không biết rằng tôi đang cười.
Buổi tối, tôi vào nhà tắm trước khi đi ngủ. Có vấn đề gì đó với mấy cái bóng đèn. Cả ba bóng vẫn sáng, nhưng thay vì màu sáng trắng như bình thường, đó là một màu nâu nhờ nhờ, đèn thậm chí còn không chiếu sáng hết cả căn phòng. Đáng lẽ tôi nên lấy bóng đèn mới ở bếp, nhưng tôi đang bận. Cái hẹn chết tiệt, cô ấy đóng sầm cánh cửa căn hộ trước mặt tôi.
Bạn nghĩ rằng cái cười nhe răng ngớ ngẩn của tôi sáng nay đã biến mất, nhưng khi tôi quay trở lại vào nhà tắm, nhìn vào gương, gương mặt của tôi vẫn giữ nguyên trạng thái ấy. Tôi sờ vào mặt, rõ ràng tôi không cười, nhưng ở trong gương, tôi đang cười nhăn nhở.
Trong ánh sáng lờ mờ thì khó có thể làm rõ được... nhưng bạn đã bao giờ thực sự đếm xem bạn có bao nhiêu cái răng nhe ra khi bạn cười chưa? Tôi gí sát mặt vào gương và bắt đầu đếm. Một, hai, ba, bốn - không ngờ miệng tôi lại rộng đến vậy - chín, mười, mười một - tôi không thể nuôi tóc mai kiểu sườn cừu được nữa. Khóe miệng tôi xẻ đến tận mang tai. Tôi không hề có cảm giác mình đang cười. Nhưng tôi vẫn tiếp tục đếm, vì tò mò.
Ba mươi sáu, ba mươi bảy, ba mươi tám,...