Tôi có những khối u này từ khi tôi còn bé.
Tôi có thể nhớ tôi đã rất tự ti vì chúng, giấu chúng trong túi áo, lấy quyển sách che đi hay giấu trong cặp. Bọn ở trường không hề đả động gì đến nó trước mặt tôi, nhưng tôi biết bọn nó đang cười sau lưng tôi.
Tôi cũng nhớ là đã từng bảo ba mẹ tôi đưa đi khám. Những khối u trên tay tôi trông to như cục u trên lưng voi ấy. Họ nói chúng rất bình thường rồi đánh trống lảng sang chuyện khác. Nhưng tôi biết nó không hề ổn.
Hồi bé tôi đã thử cắt bỏ chúng đi, nhưng không ích gì cả. Kéo, dao, đồ gọt vỏ khoai, cố cắt hay nạo chúng ra khỏi bàn tay tôi ... nhưng tôi không thể vì không thể chịu được những cơn đau thấu tim gan.
Nhưng hôm nay lại khác. Thật tuyệt vời là bạn có thể gây tê với vài mảnh garo và một chai Jack Daniels. Lúc đầu tôi định dùng một con dao thật bén để cắt chúng, nhưng tôi chợt nghĩ rằng việc cố cắt qua từng thớ thịt ở khối u có thể sẽ rất khó khăn khi tôi đang xỉn. Tôi quyết định chuyển sang kế hoạch B.
Tôi phải thật khẩn trương. Tôi thấy đầu nhẹ nhẫng và bắt đầu thấy quay quay. Bàn tay và cẳng tay tôi trở nên xanh xao vì thiếu máu, không thể đợi lâu hơn được nữa. Tiếng kêu vo vo của cái máy xay sinh tố khiến tôi hồi hộp, sẵn sàng làm cái việc mà tôi muốn làm khi lần đầu nhìn vào cái thứ dị dạng trên tay tôi.
Tôi đưa tay trái vào trước. Cái cảm giác bất ngờ khi lưỡi dao bén ngót cắt qua từng miếng thịt khiến tôi gai cả người, nhưng thật ngạc nhiên khi thấy rượu phát huy tác dụng - tôi đã nghĩ là nó phải đau hơn cơ. Tôi có thể nghe thấy tiếng kim loại sắc bén quay vòng và cắt chúng, đúng theo dự định của tôi. Tôi ấn tay tôi vào mạnh hơn. Tất cả những ký ức tồi tệ ấy, tất cả sự xấu hổ - tất cả những thứ khủng khiếp ấy đã biến mất, chỉ còn là những thớ thịt dầy đỏ ngầu.
Tôi tỉnh cơn phê, kịp thời rút tay ra trước khi lưỡi dao đâm sâu hơn vào khớp xương. Tôi mỉm cười, say sưa ngắm bàn tay mới của tôi. Ở chỗ đã từng là nhưng khối u ấy, máu chảy đầm đìa. 5 đã xử lý, 5 cái chuẩn bị...
Đáp án: Nếu ai là dân nghiền creep thực sự thì chắc sẽ biết đến clip barbie.avi, nói về 1 người phụ nữ bị mắc chứng rối loạn về sự toàn vẹn của cơ thể, tức là người ta sẽ luôn tồn tại suy nghĩ rằng mình phải bỏ đi 1 bộ phận nào đó thì cơ thể mới thực sự hoàn hảo. Cụ thể ở đây là những ngón tay. Nhân vật tôi tìm mọi cách để giấu chúng đi, trong túi áo, trong cặp... và cuối cùng là cắt bỏ chúng đi, bởi chỉ có thế, anh ta mới cảm thấy thỏa mãn.