Tòng Long

Chớp mắt đã hơn một tháng trôi qua, trong hoàng thành dần đi vào cuối xuân.

Khắp thành trăm hoa đua nở, chỉ cần một cơn gió ghé qua đã thổi hoa bay ngập trời, tựa như cơn mưa mãi không dứt.

Vân Hàng Chi và Hoằng cùng nhau làm nhiệm vụ khắp Cửu Môn, kinh nghiệm giờ đây rất phong phú. Không chỉ làm quen với công việc phòng thủ ở các cửa thành mà còn thuận tiện kết giao với vô số con cháu thế gia. Hoằng thông minh nhanh nhạy, chưa bao lâu mà đã học được bản lĩnh xã giao hoạt bát từ Vân Hàng Chi, bản thân hắn là vốn là người trầm tính giản dị, không thích nói nhiều, từng câu từng lời lúc nào cũng đi vào trọng điểm, nói chuyện với hắn sẽ chỉ cảm nhận được sự chân thành chứ không hề có chút khéo léo đưa đẩy nào, vì thế mà tác phong so với Vân Hàng Chi lại được đánh giá cao hơn chút ít.

Hôm nay bọn họ kết thúc công việc, mọi người mở tiệc chia tay, đến tối trở về nhà, phủ Đô Úy đã đưa sổ ghi chép của hai người tới. Sổ này vốn là do Đô sát viện ký phát, ghi ghép lịch trình nhiệm vụ chuyến này của hai người. Hoằng qua loa mở ra xem, thấy từ lúc bắt đầu ở cửa Chánh Dương cho đến cửa cuối cùng là cửa Phụng Dũng, tất cả đều được xếp hạng cao nhất, hắn không khỏi âm thầm xúc động. Trước kia làm gì, nếu muốn đạt hạng nhất đều phải cố gắng hết sức, tuyệt đối không được phép mắc phải một lỗi sai nhỏ nào, hiện tại chẳng qua chỉ mới uống mấy chén rượu với vài người, lôi kéo quan hệ chút đỉnh đã có thể đứng đầu, thoải mái nhẹ nhàng làm nhiệm vụ.

Nhưng mà nói cho cùng hắn cũng không thể rời cung, sổ sách này rồi sẽ chẳng ai nhớ tới, có giữ lại cũng vô dụng. Hoằng nhìn lướt qua rồi đặt ở trên bàn, quay đầu lại thấy Vân Hàng Chi đang cười hì hì gọi người hầu về nhà báo tin mừng rằng hắn được hạng nhất. Hai người giờ đã quen thân, thỉnh thoảng Vân Hàng Chi sẽ biểu lộ trước mặt Hoằng dáng vẻ được nuông chiều từ bé, đôi chút tính tình trẻ con. Hoằng ngồi một bên nhịn không được mỉm cười, nói: “Gấp gáp làm gì? Ngày mai tự ngươi mang sổ về nhà kể công không phải tốt hơn sao?”

Vân Hàng Chi thuận miệng ai oán đáp: “Ta làm gì có thời giờ nữa chứ! Ngày mai đã phải đi đến đại doanh Nhạn Bắc, hành lý còn chưa kịp thu xếp đây này!”

Hoằng lòng đầy kinh ngạc, hoảng sợ hỏi: “Phải đi Nhạn Bắc nữa sao?”

Bây giờ lại đến lượt Vân Hàng Chi ngạc nhiên, cầm sổ đưa cho hắn xem, nói: “Trong sổ có viết kia mà. Ngươi không thấy sao?”

Hoằng vội vàng cầm sổ của mình lật ra, chỉ thấy trong trang kế tiếp quả thật có đóng dấu, rõ rõ ràng ràng phái hai người đến bốn đại doanh Nhạn Nam, Nhạn Bắc, Dực Đông, Dực Tây ở vùng ngoại ô để rèn luyện, gộp lại cũng đi xấp xỉ nửa năm. Bốn đại doanh có hơn hai mươi vạn binh mã, hạ trại năm ngày ở lộ trình bên ngoài, bảo vệ bốn phương hoàng thành. Quân quyền do đế vương nắm giữ, cũng có một phần thuộc quyền của phủ Đô Úy.

Chuyến đi này, mất cả nửa năm trời.

Trong lòng Hoằng ngập tràn ngỡ ngàng, kinh ngạc sững sờ một hồi mới lên tiếng: “Tại sao lại phải đi xa như vậy?”

Vân Hàng Chi cười một tiếng, đáp: “Vậy mà còn kêu xa hả? Chờ làm hết nhiệm vụ ở ngoại ô rồi được phân đến Bắc Cương mới gọi là xa kìa. Đến lúc ấy ngày ngày trôi qua phải dựa vào sự bảo bọc của tiểu ca ngươi đó.”

Hoằng giật mình, vội hỏi: “Còn phải đến cả Bắc Cương sao?”

Vân Hàng Chi đến giờ mới nhận ra Hoằng chẳng biết gì cả, lập tức đáp: “Nhập ngũ rèn luyện mà, lẽ dĩ nhiên là phải tòng quân chứ! Đến Bắc Cương rồi còn cả đi Tây Vực lẫn vùng duyên hải nữa, cũng phải đi mất mấy năm mới về được. Ngươi không biết ư?”

Hoằng kinh ngạc nói: “Ta không biết. Chưa ai từng nói cho ta biết là phải đi lâu đến như vậy.”

Vân Hàng Chi ngây người, đỡ trán đáp: “Đại ca! Tương lai ngươi hẳn phải là mội đại tướng quân, vậy mà ngay cả tiền đồ của bản thân cũng chẳng hề quan tâm hay sao?”

Hoằng thấp giọng: “Ta không muốn làm tướng quân. Ta muốn quay về hoàng cung.”

Vân Hàng Chi cười nói: “Ngươi không muốn làm tướng quân vậy thì còn đi theo ta làm gì? Thánh thượng rõ ràng muốn mượn tay ta để bồi dưỡng cho ngươi, tiểu ca ngươi thật sự có tiền đồ cao rộng đấy.”

Hoàng sợ run người, đáp: “Ta chẳng qua chỉ tuân lệnh làm việc, bảo vệ ngươi trong quá trình rèn luyện.”

Vân Hàng Chi trợn mắt há mồm, đến lúc này mới chợt nhận ra trước giờ hắn chỉ toàn làm màu cho người mù xem, vị đang ngồi trước mặt này thật sự chuyện gì cũng chẳng biết. Hắn vừa nổi cáu vừa giận dữ nói: “Ta làm sao dám để cho ngươi bảo vệ hả!”

Hắn hít một hơi thật sâu, dùng hết kiên nhẫn của cả cuộc đời, dứt khoát lôi hết đầu đuôi mọi chuyện ra nói thẳng: “Vân Thị thế lớn, ông nội của ta mỗi lần muốn gặp Thánh thượng đều phải chờ ở ngoại thành, đây chính là vì hai bên kiêng dè lẫn nhau. Ta là cháu đích tôn trong nhà, ngươi lại là đao binh của Thánh thượng, ngươi nói xem ta có dám để cho ngươi bảo vệ hay không? Mà cho dù ta có dám đi chăng nữa thì Thánh thượng cũng phải đề phòng, không muốn để cho Vân Thị phải hoài nghi.”

“Triều đình muốn vào quận của ta trị thủy, gia tộc ta ra giá không giới hạn, muốn để ta tòng quân, cho tỷ tỷ ta vào làm chủ hậu cung. Thánh thượng ngay tại chỗ hoàn tiền, nói điều kiện chính là muốn mượn lực của Vân Thị để dìu dắt ngươi. Nếu không tại sao ta lại phải tốn công tốn sức thay ngươi tiến cử khắp nơi như vậy? Ngươi là do một tay ta phụ trách, tương lai nếu như ngươi xảy ra chuyện không may thì kẻ phải chịu trách nhiệm chính là ta, có gì tốt cũng đều phải chia cho ngươi một nửa, ta nào có rảnh rỗi như vậy!”

Trong lòng Hoằng lạnh lẽo như băng, chân tay luống cuống, mơ hồ nói: “Bệ hạ cũng chưa nói qua với ta…”

Vân Hàng Chi lặng người đến đỉnh điểm, đáp: “Ngươi thông minh như vậy còn cần y phải nói ra ư? Thánh thượng thủ đoạn biết bao nhiêu? Ngươi nhìn lại thử xem, từ đầu y chẳng phải đã thay ngươi an bài mọi chuyện rồi hay sao? Ngươi cũng chẳng phải kẻ ngu ngốc! Sự quan tâm của vua đã phủ đầy trên đầu rồi mà còn không chịu suy nghĩ một chút? Chỉ biết nhìn phiến diện, ai nói gì nghe nấy là sao hả?”

Hoằng siết chặt cuốn sổ, bỗng chốc không nói nên lời.

Lúc nào cũng thế… Bệ hạ nói gì thì hắn sẽ nghe nấy.

Bệ hạ muốn hắn bảo vệ Vân Hàng Chi, hắn sẽ bảo vệ. Muốn hắn làm quen với công việc phòng ngự, hắn vui vẻ đi học. Bảo hắn đường xá xa xôi không cần quay trở về hoàng cung, hắn cũng đã mấy tháng rồi chưa quay về.

Hoằng vừa sợ hãi vừa kinh ngạc, bỗng nhận ra đã rất lâu, rất lâu rồi hắn chưa được nhìn thấy bệ hạ.

Lâu đến mức những cái ôm, những chiếc hôn ngọt ngào kia cũng đã tan thành mây khói. Tự lúc nào không hay, hắn đã bị bệ hạ bỏ rơi mất rồi.

Phải rồi, bệ hạ thủ đoạn biết bao nhiêu? Đối xử với hắn ra sao, hắn chỉ vô tri vô giác mà thừa nhận.

Hoằng im lặng hồi lâu, Vân Hàng Chi lập tức giúp hắn giác ngộ, thấp giọng chỉ rõ: “Đối với thánh ý, ngươi không thể nói gì nghe nấy được, lúc nào cũng phải nghĩ đến lợi ích về sau. Y nói ra điều gì, ngươi cũng đều phải nghĩ đến người được lợi là ai, kẻ nào sẽ thua thiệt, hoặc làm sao để có thể chuyển phần lợi về mình, làm thế nào để vừa không đắc tội người khác lại vừa có thể nâng bản thân mình lên, suy tính thật kỹ lưỡng.”

Hoằng thấp giọng nói: “Ta chưa từng nghĩ tới.”

Hắn chỉ toàn mơ mộng hão huyền.

Đến tận bây giờ hắn vẫn còn đang suy nghĩ… Thật sự không còn cách gì sao, cứ mơ hồ như thế, mà… đánh mất y rồi.

Hoằng chợt đứng dậy, không nói một lời nào chạy thẳng ra ngoài. Vân Hàng Chi đứng ở sau gọi hắn cũng không thèm để ý. Hắn chạy đến hậu viện dắt ngựa, tung người lên ngựa rồi chạy ra khỏi cửa.

Hắn lần theo đường tắt, chạy thẳng đến cấm cung.

Một tay giục ngựa chạy thật nhanh, một tay hắn kéo từ trong cổ áo ra miếng ngọc bội mà bệ hạ tặng cho hắn, cắn vào trong miệng. Trong lòng đang cực kỳ sợ hãi, hắn muốn mượn chút hơi lạnh từ miếng ngọc bội này để làm mình an lòng hơn.

Bệ hạ… Bệ hạ… Cho dù là vì đã chán ghét mà muốn vất bỏ ta, thì cũng xin… hãy để chính miệng người nói cho ta biết.

Lúc hắn chạy đến hoàng cung đã là tối khuya. Cửa cung đã khóa, hắn dựa vào thân phận ngự tiền ảnh vệ, dễ dàng thẳng tiến đến Noãn Ninh điện. Lòng hắn kích động vô cùng, liều mạng muốn bước vào bên trong, những ngự tiền ảnh vệ đang canh giữ bên ngoài lật đật ngăn hắn lại, người dẫn đầu là người quen của hắn, vỗ nhẹ trên vai hắn một cái, cả giận mắng: “Đã hơn nửa đêm, ngươi điên rồi sao?”

Hoằng trầm giọng nói: “Ta có chuyện muốn gặp thánh giá.”

Vị ảnh vệ dẫn đầu kia đáp: “Thánh giá đã nghỉ ngơi, có chuyện lớn đến mấy cũng không thể bước vào, ngươi đừng làm khó huynh đệ nữa.”

Hoằng cũng hiểu với cương vị của ngự tiền ảnh vệ, chắn chắn vào lúc này bọn họ sẽ không để cho hắn tiến vào gặp bệ hạ. Hắn liều mạng quyết tâm định xông vào, vừa hít một hơi đã bị chúng ảnh vệ nhìn thấu, bọn họ ngay lập tức vây lấy hắn. Mọi người phối hợp ăn ý, tư thế ngăn cản rành rành, Hoằng cũng hiểu rằng mình không thể nào xông lên được. Nơi này cách tẩm điện còn khá xa, dù hắn có gây ra tiếng động lớn đến mấy thì bệ hạ cũng không thể nghe thấy. Hắn bất tri bất giác buông xuôi, ngẩn ngơ nhìn về phía Noãn Ninh điện xa xa.

Cung điện khổng lồ đã tắt hết đèn đuốc, lẳng lặng nằm im trong bóng tối, tựa như chốn nghỉ ngơi nơi vực sâu của rồng lớn.

Gần ngay trước mắt, xa tận chân trời.

Bọn họ đã từng cùng nằm chung giường ngủ, từng làm vô số chuyện thân thiết. Thế nhưng một khi ân huệ đã cạn, hắn sẽ… không bao giờ có thể được ở bên cạnh bệ hạ nữa rồi.

Ngày mai phải đi Nhạn Bắc, rồi sau đó lại chuyển đến biên cương. Mấy năm sau trở lại, không biết rồi sẽ còn phải bị điều đến nơi nào.

Vốn nghĩ rằng sau khi bệ hạ chán rồi, hắn sẽ trở lại như trước kia, âm thầm bảo vệ, cả đời dõi theo bệ hạ như vậy cũng tốt.

Hắn chưa từng làm sai chuyện gì… Mà nếu có làm sai, thì có lẽ bệ hạ cũng sẽ không nói. Nhưng mà dù cho thế nào đi nữa, y cũng không nên tước đoạt quyền lợi của hắn như vậy.

Hắn càng nghĩ lại càng tức giận, quyết tâm phải gặp cho được Hoàng đế, lập tức kéo xuống ngọc bội đang đeo trên cổ, lôi ảnh vệ dẫn đầu ra đưa cho hắn nhìn, nhấn giọng nói: “Ta muốn gặp thánh giá.”

Đây là lễ vật của đế vương, mang hàm ý quân chủ kế thừa thiên mệnh. Ngọc xuất hiện cũng tựa như đế vương đích thân giá lâm. Ảnh vệ dẫn đầu sợ hết hồn, la thất thanh: “Tại sao ngươi lại có thứ này!”

Nét mặt Hoằng rét lạnh, lạnh lùng nói: “Nhỏ giọng một chút.”

Ảnh vệ dẫn đầu lúc này im lặng không nói gì, vội vàng phân phó người đến tẩm điện thăm dò một chút. Hắn và Hoằng đã có nhiều năm giao tình, giờ đây cảm thấy lo âu thay cho hắn, nhịn không được oán trách: “Không biết nặng nhẹ, ngay cả thứ này cũng dám lấy!”

Hoằng đáp: “Nếu ta không lấy, thì hôm nay sẽ không vào được.”

Ảnh vệ dẫn đầu thấp giọng khuyên giải: “Hầu vua khó tránh khỏi uất ức, chờ thêm chút nữa thì cũng có sao đâu? Thánh giá đã nghỉ ngơi, chưa từng có ai dám quấy rầy như vậy. Ngươi làm thế coi chừng lại mất đi ân sủng.”

Hoằng thấp giọng nói: “Ta không cần ân sủng. Ta chỉ muốn nghe một câu trả lời rõ ràng.”

Ảnh vệ dẫn đầu lắc đầu, liên tục thở dài. Chờ một hồi, cung nhân trực đêm tiến đến dẫn Hoằng đi vào. Bọn họ đến bên ngoài tẩm điện, cung nhân thấy bên trong ánh nến vẫn chưa tắt, lập tức thở phào nhẹ nhõm thấp giọng thông báo: “Bệ hạ, nhất đẳng ngự tiền ảnh vệ, Hoằng đại nhân cầu kiến.”

Dưới ánh đèn, Dung Dận đang nhàn rỗi ngồi lật sách, nghe thông báo bỗng dưng giật nảy mình, vội nói: “Mau vào.”

Trễ như vậy mà còn đến đây hẳn là có chuyện bất thường, Dung Dận vội vàng bước ra ngoài đón, vừa nhìn thấy Hoằng đã vội hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Hoằng vốn đang tràn đầy căm phẫn, nhưng vừa nhìn thấy Dung Dận tất cả bỗng dưng hóa thành hư không, ngược lại cảm giác tủi thân lẫn sợ hãi bất chợt trào dâng. Hắn rũ thấp mi mắt, nhỏ giọng đáp: “Không có chuyện gì.”

Dung Dận vừa nhìn mặt đã biết là hắn đang sợ hãi, lập tức dịu dàng nói với hắn: “Không có chuyện gì là tốt rồi.”

Vừa nói, y vừa kéo hắn đến ngồi bên giường, nắm thật chặt bàn tay của hắn, y từ tốn hỏi: “Đã trễ thế này, ngươi vào đây bằng cách nào?”

Hoằng bỗng thấy căng thẳng, quỳ xuống bên mép giường lấy ngọc bội ra, cúi đầu nói: “Thần dùng thứ này.”

Hắn dùng vật này để uy hiếp đã là lạm quyền, lại còn để cho người khác biết vật “kế thừa thiên mệnh” này hiện đang không ở trong tay Hoàng đế, thật sự không hề ổn. Vừa rồi xúc động không màng đến hậu quả, giờ đây tỉnh táo lại khó tránh khỏi sợ hãi, cả người bỗng ro rúm, không dám nhìn thẳng mặt Hoàng đế.

Dung Dận thấy Hoằng sợ sệt như vậy, lập tức cười một tiếng, ôm chầm lấy bả vai Hoằng kéo đến, cẩn thận đeo lại ngọc bội cho hắn, thổi hơi nóng bên tai Hoằng nói: “May mà có thứ này. Nếu không ngươi sẽ đóng băng ở bên ngoài mất.”

Hoằng lại được bệ hạ ôm vào trong lồng ngực, bất thình lình cảm thấy tủi thân vô cùng, hắn nắm thật chặt vạt áo của Hoàng đế, cố sức chui vào trong ngực y. Dung Dận thuận thế ôm hắn lên giường, Hoằng đột nhiên lại tránh ra, lông mi rung động, thấp giọng nói: “Thần… Ngày mai phải đi đến đại doanh Nhạn Bắc.”

Dung Dận ngẩn người, đáp: “Nhanh vậy sao? Ta còn tưởng phải mấy ngày nữa mới đi.”

Hoằng không dám nhìn Hoàng đế, cúi đầu nhẹ giọng hỏi: “Vân Hàng Chi nói, mục đích hắn đến đây là để dìu dắt thần vào trong quân. Đây là… ý của bệ hạ sao?”

Dung Dận không khỏi cười khổ, trong khoảnh khắc không biết phải trả lời như thế nào.

Loại chuyện như vậy, thường là ngầm hiểu ý giữa vua và bề tôi. Chỉ cần nói ra khỏi miệng thì danh tiếng của Hoằng sẽ bị phá hỏng. Mọi người ai ai cũng ở đằng sau lưng hắn bàn ra tán vào, y nếu như tự mình quyết định chuyện này, Hoằng sẽ mang tiếng được cưng chiều quá mức, cả đời cũng không cách nào rửa sạch. Y ngày đêm trăn trở, mượn sức của Vân Thị là để tránh mọi hiềm nghi, không nghĩ tới lúc này Hoằng lại hỏi thẳng y.

Y không nói đúng, cũng chẳng nói sai, ngược lại chỉ nhẹ nhàng trách cứ: “Đi theo Vân Hàng Chi đã lâu như vậy, thế mà một chút cơ mưu lanh lẹ cũng không học được.”

Hoằng không hiểu, ngẩng đầu lên đáng thương nhìn y chằm chằm.

Lòng Dung Dận chợt mềm nhũn, nắm lấy đầu ngón tay hắn từ từ giải thích: “Mọi chuyện đã được an bài thỏa đáng. Ngươi ra ngoài một thời gian, trên người cũng có sẵn vốn liếng. Chờ đến khi trở lại, ngươi có thể đi lên từ chức giáo úy. Ngươi nhanh trí như vậy, cấp trên chắc chắn cũng sẽ đối với ngươi coi trọng có thừa, lúc quen rồi sẽ có thể đứng yên ở vị trí phụ tá của tướng quân. Chờ căn cơ của ngươi vững chắc, Lư Nguyên Quảng sẽ lui xuống nhường chức, sau này Nhạn Nam Nhạn Bắc, Cánh Nam Cánh Bắc bốn đại doanh đều là do ngươi cầm quyền, không phải rất tốt hay sao?”

Trong lòng y ngập tràn yêu thương, nắm lấy từng ngón tay của Hoằng mà xoa nắn, lại nói tiếp: “Trong quân đều là người của ta, ngươi có thể vô âu vô lo. Nếu muốn thăng chức thì phải dựa vào sức của mình. Sau đó kết nghĩa với huynh đệ tốt, mở rộng cả đường đi trong triều. Tiến hành thật ổn thỏa trong khoảng chừng mười năm, đến lúc đó ta cũng đã giải quyết sạch sẽ Trần Thị, lúc ấy tự nhiên sẽ có người tiến cử ngươi. Tám trăm ngàn đạo quân, ngươi chân chính là Quyền tướng quân, chờ đến lúc đó nếu còn muốn gặp lại ngươi, ta cũng sẽ đến ngoại thành.”

Y từ từ nói xong, đã tưởng tượng ra được cảnh tượng ngày hôm đó, toàn ngoại thành cờ xí đầy trời, chúng thần chào đón trăm dặm, thảm đỏ trải dài bất tận, dọc đường hoa tươi giăng rực rỡ. Hoằng của y mặc áo giáp cưỡi ngựa, khải hoàn trở về, uy phong lẫm liệt đến nhường nào. Y vừa tưởng tượng vừa mỉm cười, hồi lâu vẫn không lên tiếng.

Hoằng yên lặng lắng nghe, chỉ cảm thấy rùng mình rét lạnh thấu xương.

An bài mọi thứ chu đáo tỉ mỉ như vậy, ngay cả chuyện của mười mấy năm sau cũng đã suy nghĩ thấu đáo, hoàn toàn không phải là chuyện ngày một ngày hai.

Ngay tại thời điểm mà hắn không hề hay biết, khi mà hắn vẫn cho rằng hai người đang tình nồng ý mật…

Bệ hạ lại rất thản nhiên, vừa cùng hắn thân thiết, vừa đưa tay đẩy hắn đi thật xa.

Thu xếp chu đáo đến như vậy, không hề có kẽ hở nào để hắn chen vào.

Hoàn toàn không muốn bao dung cho hắn nữa.

Rất muốn lớn tiếng chất vấn, hỏi cho tới cùng là hắn đã làm sai điều gì, thế nhưng tất cả những gì bật ra khỏi miệng chỉ là chút hơi tàn. Hoằng cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Lý lịch của thần đã bị niêm phong, không thể rời cung…”

Dung Dận đáp: “Ta sẽ xử lý.”

Y thấy Hoằng vẫn còn mơ mơ hồ hồ không hiểu, nhịn không được lại mỉm cười. Nụ cười bên khóe miệng còn chưa tan, trong lòng lại đã tràn đầy nuối tiếc. Y ngắm nhìn đôi gò má vô cùng xinh đẹp của Hoằng, nhẹ giọng nói: “Nhất định sẽ để cho ngươi sống thật tốt.”

Nói xong chuyện này lại muốn dặn dò chuyện khác, đắn đo lựa lời cả buổi, y chậm rãi nói: “Có chuyện này ngươi phải ghi nhớ. Ngươi là người của ta, cả đời mãi là người của ta. Mặt mũi của hoàng gia không được phép bị hủy hoại, nếu phạm phải điều gì thì ngay cả ta cũng không thể cứu được ngươi. Có nhiều chuyện trọng đại mà ngay cả ta cũng không dám vi phạm. Tương lai nếu như ngươi nhận con nuôi, nhớ phải tổ chức tiệc rượu đường hoàng, chiêu cáo toàn thiên hạ, mang đầu đuôi mọi chuyện đường đường chính chính thông báo với bên ngoài, đừng để cho người ta bàn tán xôn xao.”

Hoằng cúi thấp đầu xuống, đáp: “Vâng.”

Dung Dận nghĩ rằng chính y là kẻ đã hại hắn cả đời phải cô đơn, buồn thương đến mức ruột gan như đứt thành từng khúc, thấp giọng nói: “Ta sẽ luôn nhớ đến ngươi. Tương lai dù ngươi có ở đâu, ta cũng sẽ mãi dõi theo, vì ngươi tìm cách an bài tốt nhất. Muốn làm điều gì, hãy cứ thẳng tay mà làm.”

Trong lòng y chứa đựng áy náy vô tận hòa với yêu thương không tài nào biểu đạt, y cầm tay Hoằng đưa đến bên bờ môi khẽ hôn một cái, rồi tiện đường kéo người lên giường, nhẹ giọng nói: “Đi ngủ sớm một chút, rạng sáng ngày mai còn phải lên đường.”

Y kéo mấy lần, trong lòng Hoằng bỗng nổi lên suy nghĩ phản kháng, cố chấp không chịu lên giường. Khi còn bé, cha hướng cho hắn con đường làm tướng quân, sau đó lại bị Tĩnh Di thái phi sắp xếp ở lại trong cung, giờ thì đến lượt bệ hạ bố trí cho hắn rời cung. Hắn ghét bị người khác sắp đặt, hết lần này tới lần khác mọi người đều sắp đặt cuộc đời hắn, không hề có ai hỏi qua ý kiến của hắn. Hắn đảo mắt nhìn lên giường, bất chợt nhận ra tấm chăn lông quen thuộc đã không còn nữa, bỗng chốc cảm thấy vô cùng tức giận, lớn tiếng chất vấn: “Chăn của ta đâu?”

Đây là lần đầu tiên hắn thể hiện thái độ giận dữ kiên quyết đến vậy, khiến cho Dung Dận sợ hết hồn, vội đáp: “Hẳn là đang để ở trong ngăn kéo.”

Dung Dận vừa nói vừa bước xuống giường đi tìm. Mở tủ ra, lúc vừa sờ lên tấm chăn lông, tay y đột nhiên ngừng lại một lát, trong phút chốc bỗng hiểu ra tất cả.

Hoằng không muốn đi.

Đã công khai ám chỉ, nói gần nói xa nhiều lần như thế, lúc nào Hoằng cũng chỉ đáp trả bằng một thái độ rất mơ hồ, y chỉ cho rằng trong lòng Hoằng còn nhiều điều băn khoăn, không dám nói mình muốn đi.

Nhưng giờ đây… Thái độ của hắn đã đủ rõ ràng rồi.

Trong lòng Dung Dận điên cuồng, từ từ kéo tấm chăn ra. Y cố lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng đi tới đặt tấm chăn ở trước mặt Hoằng, nói: “Mấy ngày nay ngươi không có ở đây, ta ngại trời oi bức nên sai người cất đi. Nếu như ngươi thường xuyên lưu lại, ta sẽ bảo cung nhân không cất nữa.”

Hoằng đáp: “Đừng cất đi.”

Dung Dận lập tức ghé sát mép giường từ từ ngồi xuống, trong phút chốc bỗng cảm thấy mấy câu nói thẹn thùng của mình chẳng khác gì cô dâu nhà người ta đang chờ được gả đi, cúi đầu hỏi: “Có phải ngươi thích ta hay không?”

Hoằng quay mặt nhìn y, đáp: “Vâng.”

Dung Dận vội nói: “Ta cũng thích ngươi, rất rất thích.”

Y rất căng thẳng, nắm chặt chăn lông thấp giọng nói: “Nếu ở lại bên cạnh ta, ngươi sẽ không thể dẫn binh ra trận. Chỉ có thể ở lại trong cung… Sẽ rất tủi thân.”

Hoằng đáp: “Được mà.”

Trái tim Dung Dận rung động mãnh liệt, đưa tay kéo Hoằng đến ngồi bên cạnh mình. Bọn họ sóng vai ngồi bên nhau, yên lặng ngơ ngẩn hồi lâu không nói gì, mãi cho đến khi Dung Dận nhịn không được nữa, quay đầu cắn lên tai của Hoằng.

Hoằng không nghênh đón, cũng không cự tuyệt, chỉ ngồi yên cho y cắn. Dung Dận ôm hắn hôn lấy hôn để, trong lòng mang đầy hoài nghi, nhịn không được lại hỏi: “Sau này chỉ có thể ở trong cung cùng với ta, không thể dẫn binh cũng không thể rời xa hoàng thành, như vậy cũng được sao?”

Y hỏi xong lại sợ Hoằng đổi ý, vội nói: “Cũng có thể tham chính. Chỉ là lúc ban đầu sẽ hơi khó khăn một chút.”

Hoằng đáp: “Được.”

Đây là lần đầu tiên có một người không hề quan tâm đến quyền thế của đế vương. Dung Dận cảm thấy rất mơ hồ, lại hỏi tiếp: “Nếu như sau này mãi mãi chỉ có thể ở bên cạnh ta làm ảnh vệ thôi thì sao?”

Hoằng đáp: “Vẫn được.”

Dung Dận hỏi: “Không phải ngươi muốn dẫn binh đánh giặc ư?”

Hoằng nói: “Ta không có dã tâm lớn đến vậy. Là do cha muốn ta nhập ngũ.”

Dung Dận lại hỏi: “Vậy ngươi muốn làm gì? Ta có thể sắp đặt cho ngươi?”

Hoằng ngước mắt lên, lẳng lặng cùng Dung Dận bốn mắt nhìn nhau.

Bệ hạ nói thích hắn.

Đã thổ lộ chân tình như vậy, thế mà cũng vẫn không thể dứt ra khỏi quyền thế và lợi ích. Nắm bắt chút thật lòng của hắn, đổi lấy một chức quan lớn hiển hách, đây chính là sự an bài thích đáng của bệ hạ.

Hoằng lặng lẽ mà tức giận, lãnh đạm nói: “Không có cách nào sắp đặt hết. Ta làm võ giả chính là vì muốn bảo vệ người mình yêu.”

Dung Dận nghe được những lời lạnh lùng của hắn, cảm thấy tựa như bị sự sắc bén ở trong đó đâm xuyên qua tim, trong phút chốc bỗng thấy tình yêu trào dâng ngất trời. Chờ đến khi tình cảm nồng nhiệt đó dằn xuống rồi, trong lòng vẫn còn lưu lại cảm xúc vui sướng lẫn sợ hãi, khiến cho y thấp tha thấp thỏm, ngay cả âm thanh cũng trở nên run rẩy. Y đưa tay ra, chầm chậm ở sau lưng len lén tháo đai lưng của Hoằng, nhỏ giọng nói: “Ngươi cũng đừng hối hận.”

Trong lời nói ẩn chứa đôi chút tình ý, rất nhỏ thôi, nhưng cũng rất thật. Hoằng được trấn an hiệu quả, cam tâm tình nguyện ngã sát người vào, mặt hồng hồng đáp: “Không hối hận.”

Hắn còn chưa nói xong, lập tức đã bị Hoàng đế hôn lên môi. Môi chạm môi, đầu lưỡi dây dưa đầu lưỡi. Vừa hôn y vừa cởi quần áo của hắn, nhiệt tình vuốt ve từng chỗ trên khắp da thịt. Hoằng không hề đề phòng, vừa quay đầu đã rơi vào một vòng xoáy hỗn loạn mà nóng bỏng, mơ mơ hồ hồ té ngã, bị Hoàng đế vây lấy trong lồng ngực. Hắn hoảng hốt lo sợ, nằm trong lòng Hoàng đế trăn trở xê dịch, muốn tránh né đôi tay nóng bỏng kia, nhưng rồi lại bị sờ càng mạnh mẽ hơn. Chẳng mấy chốc mà tình dục trong hắn đã bị khơi dậy, bờ hông run rẩy, hạ thể đáng xấu hổ sưng lên trở nên cứng rắn. Trong lòng hắn ngập tràn sợ hãi lẫn thẹn thùng lúng túng, co người lên muốn che giấu bộ phận chẳng biết xấu hổ này, nhưng rồi lại bị Hoàng đế mạnh bạo đè xuống, y tách hai chân hắn ra, ép buộc hắn trần truồng nằm đó.

Hoằng nghẹn ngào lên tiếng, lúc Hoàng đế chạm vào giữa hai chân hắn, hắn bỗng nhiên run lên, giãy giụa kịch liệt, nắm lấy chăn lông muốn chui vào bên trong. Dung Dận hơi buông lỏng một chút, hắn lập tức chui tọt vào, nằm ở trong bóng tối chật chội ấy mềm nhũn thở mạnh. Ý chí của Dung Dận giờ đây đã trở nên mê muội, bên trong cơ thể tựa như có dòng nước bỏng rát đang sôi trào chảy xiết, một lòng chỉ muốn chiếm đoạt, lúc này bị Hoằng trốn tránh, bỗng chốc cảm thấy mù mờ, lật chăn nhìn vào một chút, y trông hệt như một con sư tử cô đơn với móng vuốt lớn, nhìn con mồi da lông hoàn hảo trước mặt nhưng không cách nào hạ miệng.

Y gấp gáp đến mức hỗn loạn, thử đưa tay vào thăm dò nhưng chăn lại bị Hoằng đè xuống thật chặt. Cả thân thể lẫn tâm hồn của y đều bị tình dục nóng bỏng xâm chiếm, không thể làm gì khác hơn là ôm cả người lẫn chăn vào lòng, ở bên ngoài rối loạn xoa vuốt, rồi đột nhiên y cúi đầu, cách chăn cắn lấy bả vai của Hoằng. Y càng cắn càng dùng sức, khiến cho từ trên đầu xuống dưới tận đầu ngón chân Hoằng mồ hôi dầm dề, chỉ biết run rẩy kêu khóc. Dung Dận vừa cắn bờ vai xinh đẹp của hắn, vừa đưa tay vào trong chăn mặc sức vuốt ve. Y sờ rất nhẹ nhàng, thế nhưng Hoằng lại cảm thấy tựa như bị ngàn vạn cây kim châm vào, hạ thể nóng đến tê dại, tình dục trào dâng như sóng cuốn, hệt như cực hình không chừa lại cho hắn con đường sống. Hắn mê loạn lắc lắc đầu, cong người tránh né đôi tay của Hoàng đế, khóc tỉ tê từng lời từng lời cầu xin bệ hạ. Chờ đến khi đôi tay của bệ hạ thật sự rời khỏi cơ thể hắn, hắn thế mà lại hoảng hốt dán sát vào bàn tay của Hoàng đế.

Hắn nằm tê liệt dưới thân Hoàng đế tựa như một vũng nước, chỉ còn dục vọng là vẫn đang bừng bừng, cứng rắn nóng bỏng, run rẩy đứng thẳng trong lòng bàn tay của Dung Dận. Vào lúc này hắn lại không cảm thấy xấu hổ nữa, tự mình mở chăn ra kéo Dung Dận vào bên trong. Hơi thở của hai người hỗn loạn, nằm trong chăn quấn lấy nhau, mãnh liệt cọ xát, người truy kẻ đuổi mà dây dưa. Ngọn lửa bên trong Dung Dận sôi trào, cả xương lẫn thịt đều kêu gào đói khát, hận không thể ăn Hoằng ngay tại chỗ. Y gặm cắn khắp người Hoằng, để lại vô số dấu vết, rồi lại đùa bỡn lăn qua lộn lại, dần dần buộc hắn chìm sâu vào trong dục vọng. Lần hoan ái này vừa triền miên lại vừa lưu luyến, hai người quấn quít si mê không dứt, dò xét lẫn nhau đi đến tận ranh giới cuối cùng. Dung Dận cắn lên tai Hoằng, nói xằng xiên những lời tỏ tình hoang đường bất tận, xoa nắn bờ hông xinh đẹp của hắn, cùng hắn ngọt ngào thân thiết. Dư âm chưa tan, Hoằng mềm nhũn nằm trên người Dung Dận mơ màng thất thần, mặc cho Dung Dận nắm lấy ngón tay hắn, cắn thành một hàng dấu răng.

Trong lòng Dung Dận tràn đầy cảm giác thỏa mãn, ôm lấy thân thể hồng hồng nóng bỏng của Hoằng, tựa như ôm một bình mật ong trĩu nặng, cứ chốc lát lại nhịn không được mà nếm lấy vị ngọt bên trong. Y ôm Hoằng vừa siết chặt vừa vuốt ve, chăn bị y xê dịch, lộ ra đôi chân dài đang quấn quít của hai người. Hoằng đột nhiên đỏ mặt, vội vàng rụt lại, nấp xuống dưới người của Hoàng đế, Dung Dận cười một tiếng, ngồi dậy đắp kín chăn lại, nói: “Gan nhỏ đến vậy à!”

Lời của y vừa thốt ra, trong lòng lại dâng lên nhu tình mật ý vô tận, thuận thế hôn lên bắp chân của Hoằng, y vén chăn lên, kéo một chân của hắn tới, muốn để lộ nơi kín đáo của hắn. Hoằng xấu hổ cắn môi, hông khẽ run run, nhưng vẫn thuận theo ý của Hoàng đế, để lộ ra hạ thể ửng đỏ run rẩy. Dung Dận lập tức gập chân hắn lại, nhẹ nhàng vuốt ve. Vừa sờ, y vừa nhìn bắp thịt lẫn đường cong của Hoằng đang vì thẹn thùng lúng túng mà căng cứng, không có nơi nào là không xinh đẹp.

Hắn lúc nào cũng là một người nhút nhát và dịu dàng như vậy, dù cho có bắt nạt hắn quá đáng đến đâu thì cũng chẳng bao giờ có lấy một câu trách móc. Có lẽ từ tận trong xương tủy hắn đã là một người kiên cường bền bỉ, dẫn đến tính cách can trường, gan dạ dũng cảm trước sau như một.

Sợ bị hắn từ chối. Sợ hắn miễn cưỡng đồng ý ngoài miệng, nhưng thật ra trong lòng lại không muốn. Cho nên mới ám chỉ nói gần nói xa, không dám hỏi thẳng tâm ý của Hoằng. Biết rõ hắn là người suy nghĩ đơn giản, chắc hẳn không thể hiểu được hàm ý của y, cho nên vẫn luôn tự an ủi bản thân rằng phải cố gắng chịu đựng, nếu đối phương không muốn lưu lại thì cũng chẳng còn cách nào khác.

Càng muốn một thứ gì đó, con người ta lại càng có xu hướng trở nên bất an. Nếu như không phải hôm nay Hoằng tự mình chạy đến, thì có lẽ bọn họ đã bỏ lỡ nhau mất rồi.

Hoằng vẫn luôn sợ y. Nhưng ở thời khắc mấu chốt, hắn lại trở nên cực kỳ dũng cảm… Chưa từng có ai dám vừa giận dữ vừa nghiêm nghị gào lên với y như vậy đâu…

Dung Dận nhịn không được mà mỉm cười, nắm lấy mắt cá chân của Hoằng, cúi đầu hôn từng cái một. Thấy khóe mắt của Hoằng ửng đỏ, trông vừa cực kỳ căng thẳng lại vô cùng đáng thương nhìn y, y lập tức thôi không bắt nạt hắn nữa, vội vàng kéo chăn đắp kín cho hắn, rồi bò qua ôm lấy Hoằng. Trong lòng y ngập tràn những chờ mong tốt đẹp, y híp mắt, vừa liếm bả vai của Hoằng vừa nghĩ đến chuyện tương lai.

Trước đó y đã chuẩn bị sẵn con đường cho Hoằng ở trong quân đội, giờ đương nhiên là không thể dùng được nữa. Trong triều nước quá sâu, muốn để Hoằng thuận lợi thoát ra thì còn cần phải từ từ tính toán.

Dung Dận chậm rãi suy nghĩ, lý tính vẫn chiếm thế thượng phong. Mặc dù trong lòng không muốn, nhưng vẫn thương lượng với Hoằng: “Trên đời này không có kẻ cầm quyền nào mà lại không hiểu biết về phòng ngự. Ngày mai, ngươi hãy vẫn cứ đi Nhạn Bắc cùng với Vân Hàng Chi, có được không? Tương lại ngươi trấn giữ trong triều, điều động quân binh, ngươi cũng phải hiểu rõ mới làm được.”

Hoằng vừa nghe nói rằng mình vẫn phải đi, trong phút chốc bỗng trở nên cảnh giác. Bệ hạ nói mặc dù rất có đạo lý, nhưng hắn vẫn chưa phân biệt được bên trong lời nói là thật tình hay đang dụ dỗ lừa gạt hắn, chỉ đành lộ vẻ nghi ngờ không nói một lời nhìn chằm chằm Dung Dận.

Dung Dận thấy hắn không tin mình, không khỏi cười khổ. Vốn định thề non hẹn biển nguyền sống nguyền chết để dụ dỗ hắn, thế nhưng khi nhìn vào đôi mắt trong suốt của Hoằng, bao nhiêu lời sáo rỗng bỗng dưng nghẹn nơi cuống họng, y nghiêm túc nói: “Lý lịch của ngươi đã bị niêm phong, nếu như không có chút ghi chép rèn luyện lấp liếm thì ta sẽ rất khó xử. Triều Lưu nhất định sẽ có người điều tra ngươi, trong Vô Hách Điện và Đô sát viện ta cũng phải tìm ra người nào đang chống đối, hiện tại, ngươi không có mặt ở đây là tốt nhất.”

“Muốn ngươi làm quen với chuyện phòng ngự cũng là sự thật, còn có thể để Vân Hàng Chi vì ngươi mà trên dưới đút lót, mở rộng mạng lưới giao thiệp. Ta muốn tìm cho ngươi một người thân cận có tai mắt rộng, bối cảnh gia đình vững chắc, mà ta thì lại không thể trực tiếp ra mặt. Tóm lại, lúc này ngươi đi là thời cơ tốt nhất, vất bỏ sẽ thật đáng tiếc.”

Hoằng cau mày nói: “Như hiện tại không phải rất tốt hay sao? Vì sao phải rời cung?”

Dung Dận thấp giọng đáp: “Hiện tại chức vị của ngươi tuy cao, nhưng lại không có thực quyền. Nếu xảy ra chuyện chỉ có thể dựa vào ta, ngộ nhỡ có sơ xuất sẽ không hay. Lần trước đi ra ngoại thành, thật lòng ta cũng đã rất lo lắng.”

Hoằng nghe Hoàng đế thừa nhận lo lắng cho mình, trong lòng cảm thấy rất vui sướng, lập tức thả lỏng ánh mắt yên lặng lắng nghe. Dung Dận thấy hắn có dấu hiệu buông thõng, tiếp tục thuyết phục nói: “Làm nên chuyện mới có thể thành người. Công việc của ngươi ở trong cung mặc dù phức tạp, nhưng ngày nào cũng hệt như nhau, có giỏi hơn đi nữa thì cũng chỉ lui lui tới tới có vài việc như vậy. Không bằng tham gia vào chuyện thật việc thật ở trong triều, làm thêm một chuyện lại mạnh dạn tiến được thêm một tấc. Tương lai lúc hồi tưởng lại mới cảm thấy không phụ nhân sinh. Lần này ngươi chỉ đi đến đại doanh trung quân, thời gian chưa đến nửa năm, đến đó làm quen với chút việc quản lý quân phòng, đồng thời kết giao thêm với vài người bạn, tương lai chắc chắn sẽ có lúc cần đến họ.”

Hoằng nghe bệ hạ nói rất có đạo lý, lập tức ngoan ngoãn đồng ý. Dung Dận nhẹ giọng dỗ dành hắn, nói: “Chỉ đi nửa năm thôi, sau này chúng ta sẽ không rời xa nhau nữa, có được hay không?”

Hoằng “Vâng” một tiếng đồng ý. Hắn cúi thấp đầu, trong lòng cảm thấy rất nuối tiếc, không muốn rời xa y. Hắn kề sát lên mặt Hoàng đế, cả buổi cũng không chịu thả ra.

Dung Dận cũng không muốn buông tay, âu yếm cọ tới cọ lui với hắn. Rồi bỗng nhiên y nghĩ tới một chuyện, hỏi: “Trước kia tên của ngươi là gì?”

Hoẳng cảm thấy hơi xấu hổ, đáp, “Cha có đặt tên cho, gọi là Bảo Trụ.”

Dung Dận vốn là muốn hỏi hắn có muốn dùng lại tên cũ hay không, nhưng vừa nghe hắn nói xong, y tức khắc im bặt. Do dự cả buổi mới lựa lời nói: “Nếu như ngươi muốn, ngươi có thể đổi lại thành cái tên này.”

Hoằng lắc lắc đầu đáp: “Không cần phải đổi. Tên cũ rất khó nghe.”

Dung Dận thở phào nhẹ nhõm, thành tâm thật ý nói: “Ta cũng cảm thấy không được êm tai cho lắm.”

Hoằng cười một tiếng, đáp: “Lúc sửa lại tên, cha đã rất tức giận.”

Dung Dận nói: “Sau này ta sẽ nghĩ cách. Cũng không thể để cho hắn cứ hễ nghĩ đến ta là lại tức giận.”

Hoằng nhịn không được mà mỉm cười ngọt ngào. Dung Dận tiến lại gần, ôm lấy hắn hôn thêm lần nữa. Đêm đã khuya, hai người tâm trí mê muội, bất tri bất giác mà ngủ tự lúc nào không hay.

Một đêm này mộng cảnh tràn đầy tươi đẹp và ấm áp. Hai người say ngủ đến lúc hừng sáng, mãi cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng kẻng mới tỉnh lại. Dung Dận vẫn còn mệt mỏi, nằm trên người Hoằng cả buổi mới chầm chậm hồi tỉnh. Hoằng xoa nhẹ mi mắt của y, thúc giục y mau chóng thức dậy. Hai người thân mật quấn quýt nhau một hồi, Dung Dận thì thầm dặn dò, bảo Hoằng phải cẩn thận trong mọi chuyện, chơi với Vân Hàng Chi thì được, nhưng không thể tin. Rồi y nhắc đến tên của vài người, nói Hoằng lưu ý thêm. Ngày hôm đó Dung Dận có triều lệ, sáng sớm không thể trì hoãn quá lâu, hai người vẫn lưu luyến không muốn rời giường, Dung Dận khoác triều phục, gọi cung nhân đến hầu hạ y mặc áo quần.

Cung nhân đã sớm chờ từ lâu ở bên ngoài phòng. Rèm vừa vén lên đã lộ ra khuôn mặt đầy nghiêm khắc của lễ quan. Mấy vị nữ quan thừa ân nối đuôi theo bà tiến vào, cung nhân bưng lên một cái khay đặt trước mặt Dung Dận. Dung Dận ngẩn người, lát sau mới nhớ ra đây chính là nghi lễ thừa ân, đế vương nếu như lâm hạnh, đến ngày hôm sau sẽ làm lễ phong thưởng, do chính miệng Hoàng đế sắc phong địa vị, bố trí cung thất.

Dung Dận khẽ cau mày, vốn muốn bảo người lui ra, nhưng bỗng dưng y lại thay đổi suy nghĩ, đêm qua y và Hoằng đã thật sự ân ái cùng nhau, lễ này nếu như không làm, thì đồng nghĩ với việc y không thừa nhận thân phận của hắn. Ngự tiền ảnh vệ thừa ân đã là chuyện quá mức gây chú ý cho người khác, nếu như y còn ra vẻ che giấu không muốn để lộ ra ngoài, sau lưng Hoằng không biết sẽ còn phải hứng chịu bao nhiêu lời chỉ trích. Chỉ có đường đường chính chính thừa nhận, lấy địa vị đế vương ra làm chỗ dựa cho Hoằng thì tương lai hắn mới có thể vàng thật không sợ lửa mà đứng trước mặt người khác. Vừa nghĩ như thế, Dung Dận lập tức nhìn về phía Hoằng, tỏ ý nói hắn đến gần lễ quan, hành lễ theo như bà đã dạy dỗ.

Hoằng vừa mặc quần áo xong, ngồi ở mép giường, thấy lễ quan lạnh lùng bước vào lập tức cứng đờ, sợ đến mức mặt mày tái nhợt. Vị lễ quan này tuổi tác đã cao, năm đó lần đầu tiên hắn thừa ân xong, mọi chuyện về sau đều do vị này sắp xếp. Dưới con mắt của mọi người, bà nghiêm khắc chỉ trích và dạy dỗ hắn, đã từng khiến cho hắn cảm thấy nhục nhã và sợ hãi vô cùng. Loại cảm giác chẳng còn chút tôn nghiêm nào, bị người người phỉ nhổ đã khắc cốt ghi tâm trong hắn, khi vừa nhìn thấy lễ quan, cả người hắn chẳng khác nào phát rét. Hắn vừa tuyệt vọng vừa chẳng biết làm sao, theo bản năng nắm thật chặt cánh tay của Dung Dận, cầu khẩn nói: “Bệ hạ.”

Lễ quan trước giờ đoan chính nghiêm nghị, nói năng thận trọng, trong cung không ai là không sợ. Dung Dận thấy ngay cả Hoằng cũng sợ nàng, không khỏi buồn cười, khe khẽ đẩy hắn một cái, nói: “Nhanh nào.”

Hoằng cực kỳ sợ hãi, không nhịn được mà run rẩy, dùng hai tay nắm thật chặt Dung Dận, thấp giọng khẩn cầu: “Bệ hạ… xin cho thần mặc một bộ quần áo…”

Dung Dận ngẩn người, nói: “Hành lễ thôi mà, không cần phải cởi quần áo.”

Y vừa nói xong đã giật mình, mơ hồ hiểu ra, nắm chặt Hoằng hỏi: “Lần đầu tiên hành lễ ngươi không mặc quần áo sao?”

Hoằng từ từ rũ mắt, gật đầu một cái.

Trong lòng Dung Dận đau thắt, cả buổi không nói nên lời. Hồi ấy trong cung toàn là người của Hoàng hậu và Tĩnh Di thái phi, thấy hắn nhân lúc Hoàng đế bị bệnh nặng mà thừa ân, tất nhiên sẽ có ác ý mà khó dễ làm nhục hắn. Bắt hắn phải hành lễ ở bên ngoài ngay trước mặt mọi người, thậm chí cả quần áo cũng không cho mặc! Trong cung giết người không thấy máu, thủ đoạn hại người nhiều không đếm xuể, Hoằng lúc ấy còn nhỏ tuổi lại ngây thơ, cũng không có ai bên cạnh để dựa dẫm, chẳng biết đã phải trải qua bao nhiêu đau khổ.

Hắn lúc nào cũng thấy xấu hổ, vừa cởi quần áo đã hoảng loạn lúng túng tìm chỗ ẩn nấp, khiến cho người khác nhịn không được muốn bắt nạt. Trước kia chỉ cho là hắn nhút nhát, còn cảm thấy buồn cười nên đã rất vui vẻ mà đùa giỡn với hắn.

Sự nhút nhát này, rõ ràng là do bị người khác tra tấn mà tạo nên bóng ma ở trong lòng.

Dung Dận càng nghĩ càng đau lòng, đau đến mức đáy lòng phát run, ôm chặt Hoằng nói: “Đừng sợ… Lần trước ngươi không được sắc phong, hôm nay phải làm lại lần nữa. Không cần lễ quan dạy gì cả, cứ phụng lễ ngay tại nơi này.”

Y vừa phân phó cung nhân, vừa đưa hai tay lên ôm lấy sau tai Hoằng, kéo hắn đến trước người quỳ xuống hành lễ. Y mặc triều phục rườm rà, ống tay áo rộng lớn rũ xuống, đắp lên gần nửa người Hoằng. Lễ quan và cung nhân đứng ở cửa bị áo khoác hoa lệ của Hoàng đế cản trở tầm nhìn, hoảng hoảng hốt hốt ngước mắt, chỉ nhìn thấy đôi mắt sáng ngời gợn sóng, hàm chứa đầy tình ý của bệ hạ. Hắn ngốc nghếch mơ hồ, nằm trên đùi Hoàng đế bất động cả buổi trời, Dung Dận vừa đau lòng vừa buồn cười, sờ tai hắn nhẹ nhàng thúc giục, nói: “Nhanh lên chút nào.”

Hoằng tỉnh lại từ trong cơn mộng, ở trong lồng ngực Hoàng đế hành lễ. Cuối cùng đến khi Dung Dận thu tay lại, để cho lễ quan và tất cả mọi người nhìn thấy thì Hoằng đã thi lễ xong. Cung nhân bưng mâm nối đuôi nhau đi vào, mời Hoàng đế ban thưởng, sắc phong địa vị. Y theo lệ cũ, Hoàng đế nếu sủng ái ai, ban thưởng sau khi thừa ân sẽ rất long trọng. Vị này là ngự tiền ảnh vệ đại nhân theo hầu hạ thánh quyến đã lâu, cộng thêm lại là người đầu tiên ở trong cung được thừa ân sau một thời gian dài như vậy, lễ quan e ngại ban thưởng không đủ, mang theo mấy chục người đi vào để Hoàng đế phụng thưởng, bản thân bà thì lại bưng kim sách và ngọc như ý, đưa đến trước mặt Dung Dận.

Dung Dận nhận lấy ngọc như ý, cầm ở trong tay trầm ngâm cả buổi. Lúc ban thưởng ngọc như ý, đế vương sẽ phải có lời răn dạy, nhưng y hiện giờ chỉ cảm thấy ngập tràn tình ý lẫn đau lòng, một chữ cũng không thể thốt lên. Y và Hoằng mắt to mắt nhỏ nhìn nhau hồi lâu, càng nhìn lại càng trống rỗng, vốn nên qua loa đọc bài văn ngày xưa đã từng học thuộc lòng, nhưng giờ này nửa chữ cũng chẳng thể nhớ nỗi, y chỉ đành biết đặt ngọc như ý vào trong tay Hoằng, thấp giọng nói: “Đi mạnh giỏi. Ta chờ ngươi trở về.”

Y không sắc phong địa vị, cũng chẳng ban thưởng lễ vật, lễ quan đành phải theo lệ cũ, ghi chép vào trong sổ sách thừa ân. Vừa sáng ngày ra đã cực kỳ rối ren lộn xộn, Dung Dận phải lập tức đi tới Sùng Cực Điện để lên triều. Hai người vẫn như cũ lưu luyến mà chia tay, Hoằng xuất cung lập tức chạy đi tìm Vân Hàng Chi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui